Ánh mắt Hách Diên Trì trầm xuống, buông tay cô ra, đứng dậy đi ra ngoài.
Tần Mạn bối rối, chớp chớp mắt.
Thôi rồi, màn giả vờ đau khổ thất bại.
Vết thương này không dài cũng không sâu, ngoài cảm giác đau nhói một chút, thật ra cũng chẳng đáng để kêu ca.
Nhưng hành động đột ngột rời đi của anh vẫn khiến cô cảm thấy hơi thất vọng.
Trái tim mỏng manh có chút rạn nứt.
May mắn là khả năng tự chữa lành của cô khá tốt, cũng nhờ hoàn cảnh gia đình tạo nên, dưới áp lực lớn từ bà nội và các anh chị, cô đã rèn luyện được khả năng đặc biệt này.
Khi cô tự điều chỉnh lại tinh thần, Hách Diên Trì đã quay trở lại, ngồi xuống ghế làm việc.
Tay anh cầm theo một miếng băng cá nhân.
“Đưa tay ra.”
Giọng anh trầm thấp, âm điệu đều đều, không có biểu lộ cảm xúc gì, rất điềm tĩnh.
Tần Mạn ngoan ngoãn đưa tay ra, vì bối rối mà đưa nhầm ngón tay, bị anh liếc một cái mới phản ứng kịp, vội vàng đưa ngón tay bị thương ra.
“Nhà không có thuốc Vân Nam Bạch Dược, chỉ có băng cá nhân.”
Anh xé miếng băng cá nhân ra, dán lên vết thương của cô.
Tần Mạn cười tít mắt, “Không sao, băng cá nhân là đủ rồi, vết thương không sâu, vài ngày là lành thôi.”
Hách Diên Trì ném những thứ thừa vào thùng rác, ánh mắt tối tăm nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp và duyên dáng của cô.
Dù không trang điểm, cô vẫn giống như búp bê.
“Sau này đừng động vào đồ trong bếp nữa.”
“Được rồi.”
Tần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-nong-chay-can-hi/2715696/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.