Diêu Văn Hoa sửng sốt một lúc, nhìn Diêu Văn Tích thản nhiên trước mặt, đột nhiên tiếng khóc của con gái ông vang lên bên tai.
Chúng con đều là con gái Diêu gia, sao cô cô làm được mọi thứ còn con thì không làm được gì?
Tại sao cô cô có thể quyết định mọi việc trong Diêu gia, còn con chỉ có thể nghe theo?
Nếu cả Diêu gia thuộc về cô cô, thì ba là ai?
Có một số việc trước giờ không ai nói ra, sẽ không nghĩ đến, nhưng một khi lộ ra sẽ càng khiến người ta nghi ngờ.
Ví dụ như Diêu Văn Hoa bây giờ!
Vốn dì ông quan tâm đến đứa em gái này, nhưng kể từ chuyện của Phan Chỉ Quân, từ khi Diêu Mộng Kỳ bắt đầu phản kháng, Diêu Văn Tích trong lòng ông đã không còn như trước nữa!
“Em có muốn Mộng Kỳ kết hôn không?”
Diêu Văn Tích khẽ cau mày, nghe giọng anh trai khiến bà rất khó chịu.
“Anh đã đồng ý chưa?”
Diêu Văn Tích nói: “Đúng vậy! Điều này có lợi cho Diêu gia, và…”
“Mộng kỳ là con gái anh, em đồng ý gả nó đi mà không hề hỏi ý kiến anh sao?”
Diêu Văn Tích ngây người!
“Anh, chuyện tốt như vậy, sao anh không đồng ý? Vì Diêu gia…”
“Tốt cho Diêu gia hay tốt cho Diêu Văn Tích em?”
Diêu Văn Tích cau mày nói: “Anh có ý gì?”
Diêu Văn Hoa cười lạnh, nói: “Anh có ý gì? Em gả con gái anh mà không nói với anh một tiếng, lại còn hỏi lại anh. Em đang muốn gì?”
Sắc mặt Diêu Văn Tích có chút khó coi: “Những việc em làm đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-tai-sinh-luc-thieu-cung-chieu-co-vo-bac-si-bi-an-tan-troi/2737109/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.