“Anh cả!”
Lục Hạo Vũ bế Gia Cát Phi Phi bước đến trước mặt Lục Hạo Đình.
Lục Hạo Đình nhìn đứa em ruột của mình, vỗ nhẹ lên vai cậu, hai anh em chẳng cần nói gì nhiều, tất cả tình cảm đều nằm trong ánh mắt và hành động ấy.
“Về nhà thôi! Chị dâu em và mọi người đã chuẩn bị cơm nước xong cả rồi.”
Ba người lên xe trở về Lục gia. Hôm nay là ngày Lục Hạo Vũ trở về nước, người trong Lục gia đến rất đông. Ông bà cụ Lục thấy cháu trai nhỏ quay về, ai nấy đều vui mừng ra mặt.
Ông cụ thật sự không ngờ, thằng cháu út này của ông lại có thể trưởng thành như hôm nay.
Lục Hạo Vũ mang huyết mạch Lục gia, nhưng lại là con của Thẩm Hương Lan – người đàn bà mắt cao hơn đầu, vừa là mẹ kế của Lục Hạo Đình, lại luôn nuôi mộng chiếm đoạt mọi thứ của con riêng nhà chồng. Bà ta cũng luôn nhồi nhét vào đầu con trai những tư tưởng thù hằn, tranh giành.
Ông cụ sống cả đời, đã nhìn đời tinh tường lắm rồi, nên ông cũng không kỳ vọng quá nhiều rằng Hạo Vũ và Hạo Đình sẽ thân thiết. Ông chỉ mong hai đứa không coi nhau là kẻ thù, không làm tổn thương nhau là tốt lắm rồi.
Ông nghĩ trạng thái tốt nhất, chắc cũng chỉ là: nước sông không phạm nước giếng, mạnh ai nấy đi.
Thật không ngờ!
Cuối cùng, không những hai anh em không trở mặt, mà còn ngày càng thân thiết, anh thì có sự nghiệp của anh, em thì có lĩnh vực riêng để phát triển, cùng nhau vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-tai-sinh-luc-thieu-cung-chieu-co-vo-bac-si-bi-an-tan-troi/2756424/chuong-1104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.