Mạnh Ngọc Yên là bạn gái tôi!
Mạnh Ngọc Yên là bạn gái tôi!
Câu nói đó liên tục vang lên trong đầu Vương Dũng, mỗi lần vang lên lại khiến ông ta thêm tuyệt vọng.
“Bụp!”
Vương Dũng quỳ xuống trước mặt Lục Hạo Vũ, run rẩy nói: “Lục... Lục thiếu, tôi... tôi không biết! Tôi thật sự không biết! Nếu biết cô Mạnh là bạn gái của ngài, thà chết tôi cũng không dám có ý định không chính đáng với cô ấy!”
“Cái đó... đều là do Hàn Hương Cầm làm hết, bà ta nói chỉ cần tôi cho Mạnh Ngọc Dung một vai nhỏ, sẽ gả Mạnh Ngọc Yên cho tôi, tôi... tôi thật sự chẳng biết gì hết!”
“Tôi sai rồi! Tôi sai rồi, Lục thiếu... xin ngài tha cho tôi! Xin ngài tha cho tôi!”
Vương Dũng vốn chỉ là một người có tiền bình thường, địa vị của ông ta không thế nào sánh được với Lục gia. Dù là chi nhánh bên ngoài cũng đủ để nghiền nát ông ta, chưa kể đến dòng chính.
Ông ta liên tục tát vào mặt mình, cầu xin Lục Hạo Vũ tha thứ.
Cố Kỳ Châu đứng bên cạnh nhìn mà không nỡ nhìn lâu, chán ghét không chịu được.
May mà Mạnh Ngọc Yên gặp được Lục Hạo Vũ, không thì đời này biết sẽ ra sao?
Cô bé kia nghe qua đã khổ sở biết bao, mẹ kế độc ác, ba ruột lại trở thành ba dượng, còn có đứa em yếu ớt cần nuôi, thật đáng thương!
Quản lý quán bar mang cho Lục Hạo Vũ một cái ghế, anh ngồi xuống, Vương Dũng quỳ ngay bên chân anh, liên tục tự tát mặt mình.
Anh chỉ ngồi đó, lạnh lùng nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-tai-sinh-luc-thieu-cung-chieu-co-vo-bac-si-bi-an-tan-troi/2756454/chuong-1134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.