Bọn họ bắt đầu không nói lời nào.
Tuyên Hòa nghĩ, đây hơn phân nửa chính là chiến tranh lạnh. Bọn họ ngoại trừ không nói chuyện, thậm chí cũng không có tiếp xúc gì khác, nếu không phải buổi tối mỗi ngày bọn họ còn ngủ ở trên một cái giường, Tuyên Hòa còn cho rằng bọn họ đã chuẩn bị ly hôn.
Tương Trữ Chiêu đối với loại tình huống này tựa hồ cũng vô cùng nôn nóng, nhưng không biết vì sao, lại vẫn kiên trì mỗi ngày đều vào trong phòng ngủ, hoàn toàn không có ý định chuyển đến phòng khách để ngủ.
Tuyên Hòa đành phải làm như không thấy nam nhân, trừ phi tới giờ đi ngủ, bằng không tuyệt đối không trở về phòng. Bởi vậy bình thường khi cậu trở lại phòng chuẩn bị tắm để ngủ, Tương Trữ Chiêu đã ngủ rồi. Tuyên Hòa vội vàng tắm rửa, cẩn thận leo lên giường, không gian giữa hai người lớn đến cơ hồ có thể ngủ thêm một người.
… Loại tình huống này, kỳ thật gần như là ở riêng. Trong căn nhà này phòng ở quá lớn, cậu vĩnh viễn có biện pháp tránh né Tương Trữ Chiêu, loại thời điểm này, mặc dù là ngủ cùng trên một cái giường, lại có ý nghĩa gì?
Tuyên Hòa dưới loại tình huống tâm thần bất an này, không thể tập trung tinh thần vào bất cứ chuyện gì, luôn có chút không yên lòng.
Ngoại trừ một lần trắng đêm không về kia, về sau Tương Trữ Chiêu không còn tăng ca nữa, mỗi ngày đúng giờ về nhà. Sau đó hai người cứ như vậy ngồi ở trong nhà ăn, nói cũng không nói một câu, Tuyên Hòa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-tam-duoc/363312/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.