Lông mày đen đẹp như vẽ nhíu lại, vẻ mặt lạnh nhạt, vẫn biết Tịch Nhược hận Kỷ Trà Thần, nhưng không ngờ tới con bé dùng thân thể mình để Kỷ Trà Thần cảm thấy khốn khổ thêm! Bé muốn cho Kỷ Trà Thần cả đời sống trong hổ thẹn!
"Dì vẫn biết Tịch Nhược đối với cháu quan trọng đến mức nào, thế nhưng em ấy chỉ quan tâm đến dì, chỉ muốn báo thù."
Ninh Tự Thuỷ nghe được điều gì trong lời của anh, giọng trầm thấp hỏi: "Cháu muốn dì phải làm sao?"
"Kết thúc thôi!" Ánh mắt Trạc Mặc lướt qua, đột nhiên nhìn về phía cô: "Nhà họ Kỷ tan rã đó là chuyện về sau, dì chấm dứt trả thù đi. Nếu dì không có cách nào buông xuống thù hận trong lòng, Tịch Nhược càng không thể buông bỏ! Cháu hy vọng tất cả mau sớm chấm dứt, mang em ấy trở về nước Đức. Có thể vẫn còn có biện pháp."
Ninh Tự Thuỷ hiểu ý trong lời anh, nếu ngay cả mình cũng không cách nào bỏ xuống thù hận, Tịch Nhược làm sao có thể buông bỏ? Nếu mình không trở về nước Đức, Tịch Nhược làm sao bằng lòng trở về Đức cùng Trạc Mặc?
Trong trò chơi trả thù này, đã hy sinh quá nhiều. . . . . . Tự tôn, danh dự của Liên, khỏe mạnh của Tịch Nhược . . . . . . Còn có tính mạng những người kia, mọi sự chịu đựng, giày vò cũng nên dừng lại.
Trước kia yêu quá sâu, suy nghĩ cố chấp, làm mình tổn thương nặng như vậy. Đến nay oán hận vẫn còn, cũng sẽ hại người hại mình.
Nhẹ nhàng thở dài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-tri-mang-gap-go-trum-mau-lanh/2315229/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.