Dương Lưu Vân thử nhúc nhíchphần eo của mình, eo nhỏ như rắn nước di động, để cho phần nóng rực của hắn chon sâu hơn, tự tạo cho mình nhiều khoái cảm hơn. ** cùng ** đụng vào, phát ra tiếng kêu dâm mỹ, chất lỏng chảy ra càng nhiều. . . . . .
Giọt mồ hôi thuần khiết dọc theo hình dáng hoàn mỹ lăn xuống, rơi trên da thịt nóng bỏng, Đường Diệc Nghiêu bị động tác quyến rũ này của cô không chống cự lại được, lần nữa đặt cô ở trên bàn đá, hung hăng đâm vào, rút ra, tốc độ càng ngày càng mau. . . . . .
Đôi môi đỏ thẫm,hai linh hồn an ủi dựa vào nhau, hai người gắt gao dây dưa, giống như hai dây Thanh Đằng quấn chặt lấy nhau, bất luận ai cũng không thể dời bỏ người kia.
Đêm khuya yên tĩnh, hơi thở tịch mịch mập mờ. Ánh trắng trên cao, một màn kiều diễm nóng bỏng ướt át, không người nào biết tới.
Đợt chạy nước rút cuối cùng, Đường Diệc Nghiêu không khắc chế nổi mình, dòng nóng bỏng nhất bắn cả vào người cô. Cả người vô lực ngồi phịch trên ngực hắn, bàn tay nhỏ bé níu lấy cánh tay hắn, vùi đầu trước ngực hắn, thật lâu, không nói được lời nào.
Hồi lâu, lý trí Đường Diệc Nghiêumới hồi phục, khoác một cái áo khoác cho cô. Mắt nhìn chằm chằm vào cô, hồi lâu mới mở lời,: "Em. . . . . . Có phải hay không. . . . . ." Trách anh?
Dương Lưu Vân ngẩng đầu lên nước mắt đã rơi đầy mặt, thận trọng hỏi "Anh Diệc Nghiêu, có phải là em rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-tri-mang-gap-go-trum-mau-lanh/2315339/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.