Ninh Tự Thủy nghe thấy Đường Húc Nghiêu nói vậy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ lo lắng an nguy của hắn, nhưng không biết hành động của cô trong lúc này, ở trong mắt Kỷ Trà Thần toàn bộ là nhục nhã cùng phản bội.
"Nếu thân thể đã tốt rồi, theo tôi trở về!" Kỷ Trà Thần lạnh lùng mở miệng.
Trở về Kỷ gia? Mỗi ngày nhìn hắn cùng với Dương Lưu Vânnói nói cười cười sao? Không...không được!
Ninh Tự Thủy lắc đầu: "Tôi. . . . . . Ta không muốn về! Ở bệnh viện tốt vô cùng, thân thể tôi không tốt cần ở lại bệnh viện quan sát. . . . . ."
"Ninh Tự Thủy, cô không có tư cách cùng tôi nói mấy cái này." Mặt Kỷ Trà Thần lộ ra tia âm trầm, cầm lấy tay cô vừa lôi vừa kéonhét vào trong xe. Thủ hạ muốn đi theo, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Kỷ Trà thần hù dọa đứng nguyên tại chỗ không dám động.
Cửa xe khóa chặt, Kỷ trà Thần nghiêng đầu ánh mắt lạnh nhạtnhìn chằm chằm cô, thâm trầm sâu thẳm, tà mị bảy phần. Giống như dã thú đói bụng từ rất lâu nhìn thấy thức ăn mĩ vị vậy.
Ninh Tự Thủy sợ hãi cuộn người lại, mở miệng âm thanh đều đang run rẩy: "Anh. . . . . . Anh muốn làm cái gì?"
Ánh mắt khinh miệt của Kỷ Trà Thần quét qua bụng của cô, khóa bờ môi nhỏ của cô lại, trong đầu thoáng qua tiêu hồn của ngày đó, bụng dưới dấy nhiệt nóng bỏng.
"Lấy lòng tôi." Ba chữlạnh lẽo vang vọng trong buồng xe vang vọng.
Ninh Tự Thủy cứng người, lắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-tri-mang-gap-go-trum-mau-lanh/2315520/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.