Ánh mắt Ninh Tự Thủy do dự nhìn hắn: "Anh đừng tức giận, trên người bị thương, nghỉ ngơi cho tốt. Tôi. . . . . . Không phải cố ý chọc giận anh".
Sống lưng Kỷ Trà Thần cứng đờ, bỗng nhiên con mắt chớp một cái, môi mỏng phun ra hai chữ: "Tới đây".
Ánh mắt của hắn quá đáng sợ, nhưng Ninh Tự Thủy không chút do dự đi tới bên hắn, chậm rãi đứng ở bên giường, con ngươi dịu dàng đón nhận ánh mắt âm trầm của hắn, khẩn trương mím môi môi dưới.
Kỷ Trà Thần vươn tay nắm được cằm của cô, thấp giọng nói: "Tại sao?" Cho dù cách một cánh cửa, lời nói của Đường Diệc Nghiêu, hắn cũng nghe.
Ninh Tự Thủy sững sờ, nửa ngày mới suy nghĩ ra lời của hắn, rũ mắt, xấu hổ, mở miệng: "Tôi. . . . . . Không bỏ được anh". Cho dù không biết đứa nhỏ trong bụng xảy ra chuyện gì, cho dù hắn làm thương tổn cô, nhưng cô vẫn không nhịn được thương hắn, nhớ hắn, nhìn thấy hắn bị thương, tim của cô càng đau hơn. Tình nguyện người bị thương là chính mình cũng không muốn là Kỷ Trà Thần.
"A……" Môi mỏng đỏ thẫm Kỷ Trà Thần cong lên nụ cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt trên khuôn mặt trắng nõn của cô: "Ninh Tự Thủy, là cô tự mình không đi, sau này xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng hối hận".
"Tôi không hối hận". Ánh mắt Ninh Tự Thủy nghiêm túc nhìn chăm chú vào hắn, cằm đau đớn làm cho cô dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Tôi tin rằng Trà Thần của tôi, sẽ không làm tổn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-tri-mang-gap-go-trum-mau-lanh/2315591/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.