Ninh Tự Thủy đem thuốc tiêu viêm và nước ấm đưa cho hắn, Kỷ Trà Thần mày kiếm khẽ chau, quay đầu đi, ánh mắt lạnh lùng dường như không nhìn thấy sự tồn tại của cô.
"Anh hận tôi thế nào, cũng đừng bỏ rơi thân thể của mình. Bác sĩ Thuộc nói anh chưa bao giờ uống thuốc giảm đau, vì anh có thể nhịn . Nhưng. . . . . . Thuốc tiêu viêm nếu như không uống, vết thương nhiễm trùng thì làm thế nào? Kỉ gia làm thế nào?" giọng nói của Ninh Tự Thủy nhàn nhạt, không cứng không mềm, không nhỏ trong cổ họng, nghe vào trong lỗ tai rất thoải mái.
Kỷ Trà Thần vẫn không lên tiếng, Ninh Tự Thủy đang không biết làm sao mới tốt, trong lúc này Đường Diệc Nghiêu đi vào.
Ninh Tự Thủy đứng lên đem thuốc và nước giao cho hắn, ánh mắt nhìn thật sâu Kỷ Trà Thần: "Hắn không chịu uống thuốc tôi đưa, nhưng bác sĩ Thuộc nói, thuốc tiêu viêm phải uống. Giao cho anh, tôi đi ra ngoài trước".
Đường Diệc Nghiêu gật đầu, lần này ánh mắt nhìn Ninh Tự Thủy có một chút chán ghét. Chuyện lúc trước không đề cập tới, nhưng lần này Ninh Tự Thủy liên lụy Kỷ thiếu gia bị thương sẽ khiến người của Kỉ gia chán ghét cô. Mấy năm nay, Kỷ Trà Thần bao nhiêu sóng gió chưa từng trải qua, nhưng bị thương nặng như vậy, chưa có mấy lần. Bản lĩnh Kỷ Trà Thần, có thể làm hắn bị thương càng không có mấy.
"Kỷ thiếu gia, uống thuốc". Đường Diệc Nghiêu đem thuốc và nước đưa đến.
Kỷ Trà Thần nhìn cũng không nhìn, mím môi nói: "Điều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-tri-mang-gap-go-trum-mau-lanh/2315597/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.