Nếu như không phải là điện thoại của Bạch Kỳ, hắn bận phải xử lý công việc tại NewYork xa xôi, thì cái gì cũng không biết. Vốn cho rằng bị kẻ thù của mình ép buộc, lập tức ném tất cả mọi chuyện, long đong mệt mỏingồi máy bay cấp tốc quay về, lại không nghĩ rằng cô tìm cách để cho mẹ cô rời khỏi. Nếu như mình trở lại chậm một chút nữa, không phải cô cũng muốn chạy trốn?
"Tôi không có". Ninh Tự Thủy lên tiếng phủ nhận, khi nhìn thấy con ngươi của hắn âm trầm, cô hoảng hốt, tim thình thịch loạn nhảy, ngón tay bấu thật chặt vào trong da thịt của mình. Không thể hốt hoảng, không thể để hắn nhìn ra sơ hở.
"Cô. . . . . ." Ánh mắt sắc nhọn càng thêm lạnh lẽo, ngón tay hơi gùng sức càng lúc càng lớn, hận muốn bóp nát xương cốt của cô. Môi mỏng khạc ra lời lạnh lẽo: "Tôi hận nhất người nào nói dối với tôi".
Ninh Tự Thủy nghe tiếng của hắn, thân thể không nhịn được khẽ run, còn chưa kịp mở miệng; "Xoẹt" tiếng quần áo bị xé rách vang lên, da thịt bị bóc trần trong không khí. "A. . . . . . Buông tôi ra. . . . . ." Ninh Tự Thủy từ chối, không thể, hắn không thể đối với mình như vậy. . . . . .
"Buông cô ra? Buông cô ra để cô đi tìm tên gian phu đó sao? Ninh Tự Thủy, tại sao cô trở nên dâm đãng như thế?" Con ngươi của Kỷ Trà Thần tức giận trở thành màu đỏ, nhìn cô chằm chằm, giống như là không để ý đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-tri-mang-gap-go-trum-mau-lanh/2315617/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.