Dưới chân của Kỷ Trà Thần một đống miểng thủy tinh nát vụn, lòng bàn tay bị thủy tinh cắt dứt, dòng máu đỏ tươi từng giọt, từng giọt chảy xuống, nhỏ lên thảm lông cừu trắng tinh.
"Kỷ Trà Thần, tay của anh . . . . ." Ninh Tự Thủy lo lắng, theo bản năng đi tới, khẩn trương muốn băng bó cho hắn.
Vẻ mặt Kỷ Trà Thần đang giận dữ, con ngươi lạnh lẽo đáng sợ, môi mỏng từng chữ phun ra đầy quở trách: "Là ai cho phép cô vào? Là ai cho phép cô rời khỏi phòng? Hay lời tôi nói, từ trước đến giờ cô coi như gió thoảng bên tai?"
"Tôi. . . . . ." Ninh Tự Thủy cắn môi muốn nói lại thôi, bụng đầy uất ức, trăm miệng cũng không thể bào chữa; cúi đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn: "Tôi chỉ muốn lấy lại điện thoại di động của tôi . . . . ." Ánh mắt quét đến điện thoại bể tan nát dưới chân hắn, ngước mắt, tức giận nói: "Tại sao anh lại đập bể điện thoại di động của tôi?"
Sắc mặt Kỷ Trà Thần càng thêm tối tăm, giơ tay nắm được cằm của cô, máu dính bẩn da thịt tái nhợt của cô, màu đỏ tươi và trắng bệch vô cùng đối lập. Giọng nói của hắn bá đạo cường thế: "Tại sao tôi không thể? Không phải cô muốn phân rõ phải trái với tôi?"
Ninh Tự Thủy cắn chặt môi dưới, trong lòng hoang vắng. Đúng vậy! Kỷ Trà Thần từ trước nay cũng sẽ không phân rõ phải trái với người khác, hắn nói đúng thì là đúng đích, hắn nói sai thì đúng cũng là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-tri-mang-gap-go-trum-mau-lanh/2315639/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.