Dịch Dương mấp máy môi, thấy sắc mặt lo lắng của cô, trầm giọng nói: "Nhan Nhan, ân oán giữa anh và Tiêu Thần Phong cuối cùng sẽ phải giải quyết. Đợi giải quyết xong hết mọi chuyện, anh sẽ trở lại với em và các con.Một nhà năm người chúng ta sẽ không phải chia xa nữa được không?"
Nghe anh nói vậy, trong lòng Mạc Tâm Nhan càng thêm bất an: "Dịch Dương, bây giờ anh rốt cuộc muốn đi làm gì, anh nói cho em biết được không, em đi cùng anh."
“Không có chuyện gì đâu...” Dịch Dương cười, khẽ vuốt má cô nói: “Ở nhà chăm sóc con chúng ta thật tốt, anh sẽ về nhanh thôi.” Anh nói xong liền xoay người lẳng lặng đi về phía ngoài sân.
Mạc Tâm Nhan tiến lên đuổi theo hai bước, cuối cùng dừng lại, chỉ chăm chú nhìn bóng lưng của anh càng ngày càng xa, cảm thấy càng thêm bất an.
"Chuẩn bị xong chưa?"
"Đã chuẩn bị xong rồi, tất cả đều làm theo chỉ thị của đại ca."
"Tốt lắm."
Cúp điện thoại, Tiêu Thần Phong nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, trong đôi mắt tĩnh mịch hiện lên một tia khát máu điên cuồng cùng ai lương.
“Cô ấy thế nào?” Bước vào biệt thự, Tiêu Viêm Phong nhìn người giúp việc ở bên cạnh, nhàn nhạt hỏi.
“Rất yên tĩnh, không làm loạn không làm khó, ăn cơm cũng đúng giờ, chỉ là thường xuyên ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.” Người giúp việc cung kính đáp.
Tiêu Thần Phong khẽ gật đầu, bước lên lầu. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng trước mặt ra, một bóng người mảnh mai lập tức xuất hiện trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-noi-muu-ai/2585596/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.