Chương 1: Chồng chưa cưới Tạ Quyến Hòa.
Edit & beta: Cún
Đầu xuân ở Giang Nam, nước sông xuân đã ấm lên.
Hai bên bờ của trấn cổ là những dãy nhà mang đậm nét cổ kính và thanh tao.
Đồng Uyển Thư trao những chiếc túi đóng gói tinh xảo, cổ điển vào tay các vị phu nhân nhà giàu, dịu dàng nói: “Thật xin lỗi, đã để các vị khách quý phải đợi lâu.” Dạo trước, do sức khỏe không được tốt nên việc thiết kế và chế tác trang sức bị gián đoạn, dẫn đến thời hạn giao hàng không ít lần bị chậm trễ.
Các phu nhân nhà giàu không hề giận, ngược lại còn mỉm cười rạng rỡ: “Nhị tiểu thư Đồng nói gì vậy, trang sức do cô thiết kế chắc chắn là tuyệt phẩm, cho dù có phải đợi bao lâu cũng hoàn toàn xứng đáng.”
Biết bao phu nhân nhà giàu từ Tứ Cửu Thành, Hải Thành và cả những vùng ngoài cảng xa xôi lặn lội nghìn dặm chỉ để có được tác phẩm thủ công của Đồng Uyển Thư.
Đồng Uyển Thư rất có năng khiếu trong lĩnh vực trang sức. Từ thiết kế, chế tác cho đến cả hộp đựng bên ngoài, món nào cũng là sản phẩm tinh tế, các phu nhân nhà quyền quý đều xem chúng như những món đồ sưu tầm quý giá.
Cô hai nhà họ Đồng không chỉ có dung mạo xinh đẹp, mà còn là một bậc thầy trong ngành trang sức, gia đình cô cũng vốn nổi danh với nghề kinh doanh lụa và trang sức.
Ở Tô Thành, có ai mà không biết nhà họ Đồng có “ba viên ngọc”, ai nấy đều là những đại mỹ nữ nổi danh cả một vùng.
Cô cả là một người đẹp lạnh lùng, mùa đông năm kia đã gả vào một gia tộc lớn ở Tứ Cửu Thành, được xem như là một cuộc liên hôn.
Cô hai thì dịu dàng, quý phái, thân thể yếu ớt, là “người đẹp bệnh tật” được cả nhà họ Đồng nâng niu trong lòng bàn tay, tay nghề của cô lại càng xuất chúng hơn.
Cô ba nhà họ Đồng tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã là một hạt giống mỹ nhân.
Sau khi tiễn hết khách hàng ra về, cuối cùng cũng có được chút yên tĩnh.
Đồng Uyển Thư đưa tay day nhẹ huyệt thái dương, cố xoa dịu cơn mệt mỏi.
Cô ba nhà họ Đồng, Đồng Lạc Y đang nằm bò trên bàn làm việc, chán đến cực điểm, vừa nghịch mấy con mèo sứ lắc đầu trên mặt bàn vừa chu môi than thở: “Đồng Đồng bảo bối ơi, chị bận xong chưa vậy? Ngồi nghỉ một lát đi. Ba mẹ bảo em qua trông chị, sợ chị mải làm việc đến quên ăn quên ngủ. Thế mà từ sáng đến giờ chị cứ luôn tay luôn chân, không nghỉ chút nào. Sức khỏe của chị vốn đã không tốt, nếu ba mẹ biết em không trông nổi chị lại còn để chị mệt thế này, chắc chắn em sẽ bị lôi ra xử trảm ngay và luôn.”
Đồng Uyển Thư khẽ cười: “Em sợ không trông được chị thì sẽ bị ba mẹ mắng, hay là sợ ba mẹ đến bắt em rồi áp giải em về trường học hả?”
Nhắc đến chuyện đi học, sắc mặt Đồng Lạc Y lập tức tối sầm lại. Khó khăn lắm mới kiếm được cái cớ để nghỉ học hai ngày, cô đâu muốn quay lại trường sớm như vậy.
Đồng Lạc Y vội phủ nhận: “Không phải đâu, em lo là chị không chịu nổi, lỡ chị thấy không khỏe thì em còn ở đây chăm sóc cho chị.” Vừa nói, cô bé vừa kéo Đồng Uyển Thư ngồi xuống, rồi xoa vai, đấm lưng cho chị.
Đồng Uyển Thư mỉm cười nhẹ: “Không nghiêm trọng đến mức đó đâu.”
Thời tiết tháng hai, tháng ba rất thất thường, với người bị hen suyễn như Đồng Uyển Thư đúng là không dễ chịu. Dù đã nghỉ ngơi gián đoạn một thời gian, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chịu được.
Đồng Lạc Y không hiểu nổi: “Chị hai, em thật sự không hiểu nổi chị. Ba mẹ đã bảo chị cứ nghỉ ngơi thật tốt, đừng để cơ thể mệt mỏi, vậy mà chị cứ khăng khăng phải quản lý bao nhiêu công việc.”
Nào là tiệm gốm, nào là tiệm lụa, lại còn cả cửa hàng trang sức thủ công, việc gì cũng tự làm từ đầu đến cuối.
Mới tốt nghiệp đại học mà trông cứ như người từng trải trong xã hội.
Bảo là điều dưỡng thân thể, vậy mà bốn mùa quanh năm đều bận rộn.
“Nếu có một ngày mẹ nói với em là không cần đi học nữa, sau này cũng không cần đi làm, em sẽ nằm dài luôn cho xem.” Đồng Lạc Y chẳng có chút hứng thú nào với sự nghiệp.
Đồng Uyển Thư lắc đầu, rồi đưa tay véo mũi Đồng Lạc Y, ánh mắt dịu dàng đầy sự cưng chiều. Đúng lúc đó, điện thoại của cô vang lên.
Người gọi đến là “Mẹ”.
Đồng Uyển Thư nghe máy, lặng lẽ lắng nghe.
Chỉ nhẹ nhàng đáp lại vài tiếng.
Đồng Lạc Y co rụt cổ lại, đôi mắt to tròn mở to hết cỡ. Đợi đến khi cuộc gọi kết thúc, cô liền ghé sát đến bên Đồng Uyển Thư: “Chị hai, sao vậy? Mẹ gọi có chuyện gì thế?”
Đồng Uyển Thư có phần bất đắc dĩ: “Mẹ bảo chúng ta về nhà một chuyến.”
“Á… Mẫu thân đại nhân không phải định xách cổ em về trường học đấy chứ?” Đồng Lạc Y lập tức xụ mặt xuống.
“Không phải.” Nụ cười trên gương mặt Đồng Uyển Thư dần dần tan biến, vẻ đẹp tinh tế kia bỗng nhuốm chút u sầu.
Là anh đến rồi, cái người chồng chưa cưới nực cười kia của cô, Tạ Quyến Hòa.
Xe chạy vào sân, Đồng Uyển Thư và Đồng Lạc Y vừa bước vào nhà liền nghe thấy bà Dư Bội Trân đang than thở trên ghế sô pha: “Lão Đồng à, chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi, tôi cứ tưởng sẽ để nó chìm vào quên lãng, sao giờ lại bị đem ra nói một cách chính thức như thế này chứ.”
Tuy rằng bao năm nay, lão phu nhân nhà họ Tạ vẫn luôn giữ liên lạc với họ, mỗi năm vào dịp lễ Tết nhà họ Tạ đều sai người mang quà tới, lão phu nhân nhà họ Tạ còn đích thân gọi điện thoại đến thăm hỏi.
Quan hệ giữa hai nhà cũng không vì sự ra đi của hai ông cụ mà trở nên xa cách.
Dù có qua lại, nhưng suốt những năm qua, chẳng ai nhắc đến chuyện hôn ước năm xưa.
Nhà họ Đồng cứ ngỡ rằng cả hai bên đều ngầm hiểu hôn ước đó chỉ là chuyện đùa ngày xưa, liền xem như không có gì mà cho qua. Dần dần cũng không ai để tâm đến nó nữa.
Chủ yếu là người trong cuộc, Tạ Quyến Hòa, từ khi mười mấy tuổi đã nhập ngũ và tham gia vào quân đội tiền tuyến, dù hai năm trước đã giải ngũ và chuyển sang kinh doanh, nhưng vẫn không hề liên lạc gì nhiều.
Đồng Uyển Thư từng du học ở nước ngoài, hai người trẻ tuổi thậm chí còn chưa từng gặp mặt nhau lấy một lần.
Có thể thấy rõ, cả hai đều không có ý định gì với hôn ước ấy.
Đúng lúc nhà họ Đồng tưởng rằng chuyện hôn ước đó đã hoàn toàn có thể gác lại, thì lão phu nhân nhà họ Tạ lại bắt đầu liên lạc thường xuyên hơn. Năm ngoái, bà cùng vài vị trưởng bối trong nhà họ Tạ và cả Tạ Quyến Hòa đã ghé thăm nhà họ Đồng một chuyến, nhân tiện nhắc lại chuyện hôn ước năm xưa.
Vợ chồng nhà họ Đồng lúc đó ít nhiều có phần trở tay không kịp, nhưng dù sao cũng là người từng trải, bề ngoài vẫn giữ lễ nghi chu đáo.
Ở thời điểm đó, Đồng Uyển Thư đang lên cơn hen suyễn, phải ở nước ngoài tĩnh dưỡng, nên lần đó hai người trẻ không gặp được nhau.
Mẹ Đồng không biết là do vô tình hay cố ý, đã nói với nhà họ Tạ rằng sức khỏe của Đồng Uyển Thư không tốt, nghĩ rằng một gia tộc lớn như nhà họ Tạ chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện cưới một người con dâu có sức khỏe yếu về nhà.
Nào ngờ lão phu nhân nhà họ Tạ chẳng những không ghét bỏ tình trạng sức khỏe của Đồng Uyển Thư mà còn rất quan tâm, lập tức gọi cho cháu chắt trai, bảo cậu ta tìm cách chữa trị hoặc liên hệ chuyên gia trong lĩnh vực này. Còn dặn dò Tạ Quyến Hòa phải đối xử tốt với Đồng Uyển Thư.
Con người của Tạ Quyến Hòa ra sao thì nhà họ Đồng vẫn chưa nhìn thấu được. Khi lão phu nhân nói những lời đó, anh không phản đối, nhưng cũng chẳng đồng ý.
Ngay khoảnh khắc ấy, vợ chồng nhà họ Đồng đột nhiên không thể nói ra cái lý do để từ chối hôn ước kia.
Trong mắt bà Dư Bội Trân, Tạ Quyến Hòa là người lạnh lùng, không phải kiểu người biết quan tâm và thấu cảm.
Đồng Kính Thường không nói gì, sắc mặt ông vô cùng nghiêm túc.
Dư Bội Trân lại thở dài một hơi thật sâu: “Lão Đồng, ba đã mất bao nhiêu năm rồi, sao chúng ta còn phải giữ khư khư cái hôn ước đó như vậy? Tôi thật không hiểu nổi thế hệ trước của họ nghĩ gì, không làm chuyện gì khác lại cứ phải hứa hôn cho con trẻ.”
Mà lại không phải chỉ là lời nói suông, hai ông cụ còn làm hẳn một lễ đính hôn cho bọn trẻ. Khi đó Dư Bội Trân đã không vui rồi, quá là hoang đường. Lúc đó bà mới sinh Đồng Đồng chưa được bao lâu, còn đang bồng bế trên tay, bé tí xíu, cái người bên nhà họ Tạ kia thì cũng chỉ là một đứa trẻ, hai đứa có biết gì đâu chứ.
Chỉ vì Đồng Đồng không chịu cho ai bế, mà thằng nhóc nhà họ Tạ kia mới bế con bé một lúc, thì nó lại không khóc cũng không quậy, ngủ ngon lành trong vòng tay hắn.
Hai ông cụ thấy Tạ Quyến Hòa từ nhỏ đã trầm lặng mà lại dỗ được Đồng Đồng, cho rằng hai đứa trẻ là có duyên phận nên quyết định luôn. Dư Bội Trận thì luôn cho là hai ông cụ say rượu nên mới bày ra cái trò chỉ điểm uyên ương hoang đường như vậy, nên mới xảy ra chuyện buồn cười thế này.
Đồng Kính Thường trầm giọng, nói: “Tạ Quyến Hòa thì cũng đâu có gì không tốt, người ta chín chắn, làm việc cẩn trọng, phẩm hạnh cũng tốt.”
Dư Bội Trân lườm chồng một cái, không mấy vui vẻ: “Không chỉ chín chắn, mà còn là một cục băng ấy chứ. Lấy người như vậy, Đồng Đồng liệu có hạnh phúc không? Ngày trước, con gái lớn nghe theo sự sắp đặt của ông lấy một người như vậy, ông xem nó sống có hạnh phúc không? Cưới gần hai năm rồi, trừ ba ngày về nhà mẹ đẻ ra, thì con rể đã ló mặt được mấy lần?” Tạ Quyến Hòa chắc cũng là một người không biết quan tâm gì cho cam.
Chuyện này, Đồng Kính Thường không thể phản bác được.
Trong mắt Dư Bội Trân, Tạ Quyến Hòa tuy có ngoại hình đẹp, ngũ quan rõ ràng, góc cạnh rõ nét, nhưng ánh mắt lại quá sắc lạnh, mày kiếm môi mỏng, kiểu đàn ông như vậy thường là kẻ bạc tình.
Lần trước đến nhà, toàn là lão phu nhân nhà họ Tạ và mấy bà chị dâu của Tạ Quyến Hòa lo liệu tiếp chuyện, còn anh thân là người trong cuộc thì từ đầu đến cuối hầu như không mở miệng nói câu nào. Tính cách quá lạnh lùng, nhìn kiểu gì cũng không giống một người chồng biết quan tâm chăm sóc vợ.
Dư Bội Trân vừa nhìn thấy Tạ Quyến Hòa là đã thấy áp lực, lạnh lùng như tảng băng vậy.
Huống hồ Đồng Đồng lại là đứa con gái được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, làm sao chịu nổi sự lạnh nhạt như thế.
Ngày nào cũng phải đối mặt với gương mặt lạnh băng như vậy, còn sống sao nổi?
Đồng Kính Thường thì ngược lại, ông không đồng tình với quan điểm của vợ: “Tạ Quyến Hòa từng là quân nhân, đã ở trong quân đội nhiều năm, là người thực sự đã trải qua sinh tử và chiến tranh. Người từng dấn thân nơi chiến trường, những gì cậu ta trải qua sao có thể dùng ánh mắt của người thường để đánh giá? Một cuộc hôn nhân hạnh phúc đâu chỉ dựa vào tình yêu lãng mạn để duy trì, hạnh phúc hay không cũng không thể chỉ nhìn vào việc người đó có thú vị hay không, mà phải xem người ấy có trách nhiệm, có phẩm cách tốt và xuất thân từ một gia đình nề nếp hay không.” Nhà họ Tạ, điểm nào cũng là lựa chọn ưu tú, đó cũng là lý do vì sao Đồng Kính Thường không vội từ chối lời đề nghị của nhà họ Tạ.
Mặc dù nói vậy, nhưng Dư Bội Trân vẫn không mấy tán thành: “Ông nói thì nghe hay lắm, nhưng đó là suy nghĩ thời nào rồi? Nền tảng của hôn nhân nhất định phải bắt đầu từ tình cảm. Không nói là phải yêu nhau sâu đậm, ít nhất cũng phải có cùng sở thích để nói chuyện với nhau chứ? Với tính cách như Tạ Quyến Hòa, Đồng Đồng với cậu ta liệu có tiếng nói chung không? Hơn nữa, sức khỏe của nó vốn không tốt, tôi chỉ muốn con gái mình được sống thoải mái theo ý nó thôi. Con gái lớn đã trở thành vật hy sinh cho hôn nhân rồi, còn con gái thứ và con gái út, tôi nhất định không cho phép chuyện như thế xảy ra thêm một lần nào nữa, ông nghe rõ chưa?”
Đồng Kính Thường không chịu nổi câu này!
Cái gì gọi là “vật hy sinh”?
Nghe như thể ông không thương con gái mình vậy!
Đồng Kính Thường tức giận, giọng cũng cao hẳn lên: “Sao bà lại nói là tôi hy sinh con gái lớn? Đó là tôi suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết định. Người ta có gì không tốt? Sự nghiệp thành công, lại xuất thân danh giá! Còn hơn là vì tình yêu mà gả cho một người chẳng mang lại được gì!”
Dư Bội Trân cũng không chịu lép vế, mỉa mai nói: “Đúng đúng, suy nghĩ kỹ càng sắp xếp cho con gái lớn một người chồng nửa nóng nửa lạnh, giờ lại định tìm cho con gái thứ một tảng băng di động nữa. Vậy có phải sau này ông cũng định sắp xếp y chang như thế với con gái út không hả?”
Đồng Kính Thường cãi không lại vợ, tức đến ôm ngực ho khan liên tục: “Khụ khụ… bà, bà thật là vô lý! Khụ khụ khụ…”
Dư Bội Trân vội vàng đỡ chồng, lo lắng nói: “Ấy, trời ơi, ông kích động cái gì chứ, bác sĩ đã bảo ông cần tĩnh dưỡng mà.”
Đồng Kính Thường thở hổn hển, “Bà còn biết tôi cần tĩnh dưỡng à? Ngày nào bà cũng hết cái này tới cái kia, bà định chọc tôi tức chết mới vừa lòng sao!”
Dư Bội Trân vừa xoa ngực cho chồng vừa cười, tức mà cũng thấy buồn cười: “Đúng rồi đấy, tôi chính là muốn tức chết ông, để tôi với ba đứa con gái yêu của tôi hưởng hết số tài sản được thừa kế, muốn thoải mái thế nào thì thoải mái thế ấy.”
Đồng Kính Thường nghẹn lời, nhưng cũng bật cười.
Ở ngoài cửa, Đồng Uyển Thư nghe hết cả thảy, chỉ biết vừa buồn vừa buồn cười.
Ba mẹ cô cũng không phải lần đầu cãi nhau vì chuyện hôn ước của cô, nhưng lần nào cũng chỉ cãi được vài câu là lại làm hòa.
Từ nhỏ, Đồng Uyển Thư đã biết khi ông nội còn sống đã định cho cô một cuộc hôn nhân với con trai út của ông cụ nhà họ Tạ ở Lê Hải, tên là Tạ Quyến Hòa.
Ông nội và ông cụ nhà họ Tạ hồi trẻ có mối quan hệ rất thân thiết. Nghe nói lúc cô còn là một đứa trẻ sơ sinh, ai dỗ cũng không nín khóc, chỉ có Tạ Quyến Hòa là dỗ được, anh chỉ cần nhẹ nhàng véo má cô một cái là cô không khóc nữa, thế là từ đó có cái hôn ước này.
Trước đây, Tạ Quyến Hòa luôn ở trong quân đội, mấy năm trước mới giải ngũ. Anh là một nhân vật rất có tiếng tăm trong lĩnh vực thiết bị quân đội, có căn cơ vững chắc ở Hải Thành. Sau khi rút khỏi quân đội vẫn giữ quân hàm và chức vụ trong quân đội.
“Ba, mẹ.” Giọng nói dịu dàng của Đồng Uyển Thư vang lên khi cô bước vào phòng.
Sắc mặt ba mẹ cô cũng dịu đi thấy rõ.
Đồng Uyển Thư rót một cốc nước ấm đưa cho Đồng Kính Thường: “Ba à, bác sĩ dặn ba bao nhiêu mà ba chẳng nhớ câu nào. Người ta nói ba phải bớt lo lắng, nghỉ ngơi thật tốt cơ mà.”
Đồng Kính Thường vừa uống nước vừa tức tối nói: “Con tưởng ba muốn nổi giận chắc? Các con nghe xem mẹ các con nói những gì kìa, toàn cố tình chọc ba tức đến sinh bệnh mới thôi!”
Đồng Uyển Thư khẽ cười: “Con chỉ biết mẹ là người thương ba nhất, còn ba là người quan tâm mẹ nhất, chứ ba làm gì nỡ giận mẹ lâu đâu chứ.”
Chỉ một câu của Đồng Uyển Thư đã khiến ngọn lửa trong lòng Đồng Kính Thường tắt ngúm, Dư Bội Trân nghe vậy cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Đồng Lạc Y vừa khoác tay cha, vừa dùng tay kia phe phẩy quạt cho ông: “Đúng đó, Đồng Đồng nói đúng! Ba à, ba làm vậy để làm gì chứ, tự mình giận đến đỏ cả mặt. Ba thử nghĩ xem, có lần nào ba cãi nhau với mẹ mà thắng được đâu, ba không biết nhịn mẹ một chút à? Vợ là để yêu thương, cưng chiều chứ đâu phải để cãi nhau. Biết bao nhiêu người cãi thắng vợ xong thì nhà cũng mất luôn. Ba nói xem như vậy có đáng không?” Ý của cô là, ‘Ba nên nghĩ thoáng lên một chút’.
Đồng Kính Thường bị cô con gái út nói cho câm nín, không biết đáp lại ra sao, còn Dư Bội Trân thì vui ra mặt.
Không hổ là những cô con gái cưng của bà, mãi mãi đều đứng về phía bà.
Đồng Lạc Y lại nói tiếp: “Ba à, con đồng ý với quan điểm của mẹ, cái người tên Tạ Quyến Hòa gì đó chẳng xứng với chị hai chút nào. Chị hai nhà ta yếu ớt mảnh mai, từ nhỏ đã được cả nhà nâng niu cưng chiều, loại đàn ông mặt lạnh tim cũng lạnh như vậy chắc gì đã biết thương hoa tiếc ngọc. Chị hai mà lấy anh ta thì đáng thương biết bao, không được quan tâm đã đành, lại còn là một ông già chẳng nhìn nổi, đúng là không biết thưởng thức. Theo con thấy anh ta chỉ là một tên lính cục cằn không kiếm nổi vợ, nên mới bám lấy chị hai con. Không thì từng ấy năm rồi, với thân phận và địa vị như vậy, nhà họ Tạ việc gì phải moi lại một hôn ước nửa vời từ hồi nhỏ kia chứ? Nhà họ Đồng chúng ta tuy không thiếu tiền của, nhưng cũng chẳng phải danh môn vọng tộc gì ghê gớm.”
Đồng Kính Thường lại nhấp một ngụm nước ấm, giọng bỗng cao vút: “Nói linh tinh! Gì mà lính cục cằn! Người ta là bộ đội bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ nhân dân! Con học hành kiểu gì mà nói mấy lời không ra thể thống gì như vậy? Kiến thức học rồi để cho chó gặm hết à? Căn bản nhất là phải biết tôn trọng người khác, con cũng không giữ nổi phẩm chất này à?”
Thấy cha mình nghiêm mặt, Đồng Lạc Y sợ hãi, mím môi, rụt cổ và trốn sau lưng Đồng Uyển Thư, bởi lẽ cô vốn không có ý bất kính.
Chỉ là… dù cho thân phận hay địa vị có cao đến đâu, cũng không thể so với hạnh phúc của chị hai.
Đồng Kính Thường nhìn sang Đồng Uyển Thư, ánh mắt dịu đi rất nhiều: “Đồng Đồng, dù kết quả ra sao, thì người ta cũng đã đến rồi, con lên lầu thay bộ đồ khác, không thể tiếp khách với bộ dạng này được. Nếu con thật sự không thích, ba sẽ đứng ra xử lý.”
“Vâng, con biết rồi ạ, thưa ba.” Đồng Uyển Thư mím môi gật đầu.
Dư Bội Trân dịu dàng dặn: “Thay bộ váy nào đẹp đẹp một chút.”
Dù bà không nghĩ Tạ Quyến Hòa có thể nên duyên với con gái thứ của mình, nhưng vẫn phải giữ lấy ấn tượng ban đầu.
Đồng Uyển Thư nhìn bộ vest trắng kiểu Pháp đang mặc trên người, thấy cũng khá ổn: “Vâng ạ.”
*
Đồng Uyển Thư vừa về phòng chưa được bao lâu, thì Đồng Lạc Y rón rén lẻn vào, ngồi xuống bên cạnh và nắm lấy tay cô.
Đồng Lạc Y vung nắm đấm nhỏ lên với vẻ nghiêm túc: “Chị hai, chị đừng lo lắng, dù anh ta có là quyền quý gì đi nữa, bây giờ là thời đại nào rồi? Yêu đương tự do, chọn người mình thích mới là quan trọng nhất. Nhà họ Tạ mà dám ỷ thế h**p người hay ép cưới thì em liều với họ luôn, tuyệt đối không để họ bắt nạt chị đâu!”
Lúc chị cả kết hôn, Đồng Lạc Y vẫn còn nhỏ, chẳng giúp được gì, chỉ biết trơ mắt nhìn chị cả lấy một người mà chị không yêu. Chuyện tương tự, cô tuyệt đối không để xảy ra với chị hai.
Đồng Uyển Thư bật cười, đưa tay véo má đang phồng lên vì tức giận của em gái: “Làm gì mà nghiêm trọng thế, cứ như chuẩn bị xông pha trận địa vậy.”
Cô hiểu rõ, nhà họ Tạ không phải loại người ỷ quyền cậy thế. Người muốn làm dâu nhà họ Tạ nhiều vô số, họ đâu nhất thiết phải chọn cô bằng mọi giá.
Tạ Quyến Hòa lại càng không, Đồng Uyển Thư hiểu rõ hơn ai hết, anh không hề thích thú gì với cái hôn ước vô lý này cả.
Ngay cả việc đến thăm nhà họ Đồng cũng chẳng qua chỉ là thực hiện lời hứa của trưởng bối, cũng là làm tròn tâm nguyện của Tạ lão phu nhân mà thôi, đi một vòng theo thủ tục ấy mà.
Chỉ cần hai bên không nói toạc ra, cứ diễn cho xong chuyện, sau đó thông báo với người lớn hai bên là không hợp nhau, thế là xong.
Đồng Lạc Y bĩu môi, ánh mắt kiên định: “Không nghiêm trọng á! Chuyện của chị cả và chị hai, đối với em là chuyện lớn nhất trên đời! Em là hiệp sĩ mãi mãi bảo vệ hai chị mà!”
Đồng Uyển Thư bật cười, gật đầu nghiêm túc: “Được, vậy chị và chị cả đều trông cậy vào hiệp sĩ Lạc Y của tụi chị nhé.”
Đồng Lạc Y cười khúc khích: “Cơ mà Đồng Đồng này, sao chị chẳng thấy lo lắng chút nào vậy?” Sắp bị ép gả cho người mình không yêu rồi đó! Nếu là cô, có khi đã phát điên lên mất rồi!
Đồng Uyển Thư chậm rãi đáp: “Lo gì chứ?”
Chuyện cưới xin ấy mà, có thành được đâu, không việc gì phải lo.
Đồng Lạc Y thở dài, cô thấy chị cả với chị hai đầu óc đều chậm nhiệt quá, liền hỏi: “Chị hai, chị có người mình thích chưa?”
Người mình thích à…
Đồng Uyển Thư chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Cô bị hen suyễn theo mùa, mỗi năm vào tầm đầu năm là cơ thể yếu hơn bình thường.
Thể trạng như vậy chỉ làm phiền đến người khác, cái gì cũng cần được chăm sóc, có nhiều thứ dù bản thân có muốn cũng không dám mơ đến.
Ba mẹ và người thân luôn chăm sóc cho cô từng chút một, nên cô không thể sống buông thả và cũng chưa từng muốn sống buông thả.
Nhà không có con trai, chỉ có ba chị em gái. Ngày trước chị cả vì việc làm ăn của gia đình mà gật đầu lấy người phù hợp với hôn nhân.
Mọi người đều đang cố gắng vì cái nhà nhỏ này, cô cũng không thể là người kéo tụt phía sau. Ít nhất, cô phải sống tốt để những người yêu thương cô yên tâm.
Đồng Lạc Y vỗ nhẹ lên má mình: “A trời ơi, chị hai, chị đừng nói với em là chị chưa từng thích ai nha? Chị đã hai mươi hai tuổi rồi đó, vậy mà chưa từng rung động trước người qđàn ông nào sao?”
Nói rồi cô đảo đảo mắt: “Không thể nào, em không tin đâu.”
Đồng Uyển Thư giơ tay gõ nhẹ lên sống mũi của em gái: “Miệng thì cứ đàn ông đàn ông suốt, em quên mình chưa đủ tuổi trưởng thành hả?”
Đồng Lạc Y bĩu môi: “Thích đàn ông thì đâu có phân biệt tuổi chứ? Em hồi nhỏ là đã có người trong lòng rồi đó. Với lại em mười bảy rồi, sao lại không được thích đàn ông?”
Đồng Uyển Thư lắc đầu: “Em nói với chị thì được, chứ để ba mẹ nghe được thì họ sẽ lột da em đấy.”
Đồng Lạc Y phồng má tức giận.
Hai chị em đang nói cười vui vẻ thì có tiếng gõ cửa, giọng cô giúp việc vang lên từ bên ngoài: “Đồng Đồng, Tạ thiếu gia đến rồi. Phu nhân hỏi cô đã chuẩn bị xong chưa.”
Nhanh vậy sao?
Vẻ bình tĩnh của Đồng Uyển Thư lập tức biến mất, cô vội đáp: “Biết rồi ạ, con xuống ngay đây.”
Đồng Lạc Y ngạc nhiên: “Xuống lầu liền luôn hả? Nhanh vậy á.”
“Em không tò mò xem Tạ Quyến Hòa trông như nào à? Lần trước nhà họ Tạ tới, thì hai chị em mình đều không có ở nhà, em cũng chưa thấy mặt anh ta. Tuy em không thích chuyện cưới xin này của chị, nhưng mà… chị thấy nhan sắc của anh ta cũng không tệ, là kiểu đàn ông đẹp trai mạnh mẽ chứ không phải dạng đẹp nữ tính như mấy người nổi tiếng bây giờ đâu.”
Nói thật thì nhà họ Tạ ở Lê Hải không có ai là xấu cả.
Nếu phải nói Tạ Quyến Hòa có khuyết điểm gì trên khuôn mặt, thì chỉ có vết sẹo sâu nơi đuôi mày trái kéo dài đến mí mắt. Nhưng nó không khiến độ đẹp trai của anh bị giảm đi, ngược lại càng khiến anh thêm phần cứng cỏi, góc cạnh rõ ràng.
Bờ vai rộng, eo thon, chân dài, đúng chuẩn hình mẫu lý tưởng.
Đồng Lạc Y hừ nhẹ: “Tò mò gì chứ, ba mươi mấy tuổi rồi, già khú đế.”
Vừa xấu vừa già, sao mà xứng với người chị hai xinh đẹp của cô được. Hồi trước cô thích nhất là được chị hai đưa đi học, mấy bạn trong lớp ai cũng nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Đồng Uyển Thư nhịn cười: “Gì mà ba mươi mấy là già khú đế? Chị thấy ảnh còn trẻ chán, cũng hợp gu của chị.”
“Trời đất, ba mươi mấy mà không gọi là già hả?”
Đồng Lạc Y không thể tưởng tượng nổi một người đàn ông ba mươi mấy tuổi sẽ trông thế nào. Cha của họ mới ngoài năm mươi, mà chị hai của cô sắp gả cho người lớn hơn cô cả một giáp? Kinh dị!
Không đúng!
“Đồng Đồng, chị đang bênh đàn ông đó nha! Không lẽ… tiêu rồi??”
Xong đời rồi! Công chúa nhà cô mà đi bênh một ông chú, là bắt đầu xuống dốc rồi đó!
“……” Làm gì có?
Đồng Uyển Thư chỉ nói đúng sự thật thôi! Với lại, cô với Tạ Quyến Hòa còn chưa thân thiết đến mức đó, sao mà cô có thể bênh anh được chứ!
*
Nhà họ Đồng chuyên kinh doanh đá quý và lụa là, còn Đồng Uyển Thư chính là “móc áo di động” và người mẫu trang sức của nhà họ Đồng. Hễ món trang sức nào qua tay cô đều trở thành món đồ được các phu nhân hoặc tiểu thư nhà giàu săn đón nhiệt tình, bởi thế cô còn được mệnh danh là “người đẹp đá quý”.
Lúc này, Đồng Uyển Thư mặc một chiếc váy màu nhạt, đeo đôi khuyên tai ngọc trai, trên chiếc cổ trắng mảnh là một sợi dây chuyền ngọc trai tinh giản. Phụ kiện ngọc trai tuy đơn giản nhưng khi kết hợp với gương mặt xinh đẹp tinh xảo của cô lại càng thêm rạng rỡ và quyến rũ.
Đồng Uyển Thư không phải kiểu mỹ nhân “mình hạc xương mai” điển hình, mà là vẻ đẹp mang chút đầy đặn, giống như một món trang sức quý giá, từng tấc da đều được nâng niu gìn giữ cẩn thận. Cô như một món đồ sưu tầm tinh tế, từng chi tiết đều quý báu vô ngần.
Khiến người ta không kiềm được mà muốn chiếm hữu, lặng lẽ giấu đi làm của riêng.
Cô bước từng bước nhỏ đầy tao nhã, chậm rãi đi từ lầu hai xuống.
Lúc đó, Tạ Quyến Hòa đang ngồi trên sô pha trò chuyện cùng vợ chồng nhà họ Đồng. Anh khẽ ngẩng đầu, ánh mắt vô thức nhìn về phía cầu thang, đúng lúc nhìn thấy Đồng Uyển Thư đang bước xuống.
Ánh mắt lạnh lùng của Tạ Quyến Hòa dừng lại trên người cô trong hai giây.
Đồng Uyển Thư và Tạ Quyến Hòa không phải lần đầu gặp mặt, chỉ là người nhà hai bên không ai hay biết.
Ánh mắt hai người thoáng giao nhau, nhưng Đồng Uyển Thư lại không hề lúng túng hay hoảng loạn như tưởng tượng.
Dù vậy, Tạ Quyến Hòa đối với cô vẫn là một người đàn ông xa lạ, mà còn là một người đàn ông có khí trường mạnh mẽ.
Trái tim bình lặng của cô, lại bất chợt khựng lại một nhịp.
[Tác giả có đôi lời:
Đến rồi đến rồi, Đồng Đồng và chú Tạ đến rồi nè!
Chuyện tình yêu kiểu “bàn chuyện cưới xin” nhẹ nhàng hằng ngày, không nhiều sóng gió, ngọt ngào nho nhỏ mỗi ngày~
Lịch đăng tạm định là 20:00 mỗi ngày, truyện không có bản thảo sẵn nên không chắc cập nhật mỗi ngày được, sẽ cố gắng hết sức, nếu không đăng sẽ báo trước nhé~ Sẽ hoàn thành.
Dự kiến toàn văn khoảng 200k – 300k chữ.]
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.