Chương 35: Một bức ảnh, một cái tên
Edit & beta: Cún
Chuyến bay bị hoãn hơn hai tiếng, đến khi máy bay an toàn hạ cánh tại Sân bay Quốc tế Hải Thành thì đã là chiều tối.
Thoát ra khỏi khu vực lấy hành lý, Đồng Uyển Thư không màng đến hình tượng hay thể diện nữa, lao thẳng vào vòng tay của Tạ Quyến Hòa.
Trên người anh tỏa ra mùi gỗ mà cô quen thuộc.
Thơm dễ chịu.
Nửa tháng không gặp, trái tim trống rỗng của Tạ Quyến Hòa được lấp đầy khi Đồng Uyển Thư ôm vào lòng, theo đó là cảm giác nhớ nhung bao trùm.
Giữa bao ánh mắt nhìn, Tạ Quyến Hòa kiềm chế không hôn Đồng Uyển Thư, một tay giữ chặt chiếc vali mượt mà của cô, một tay đặt lên eo cô.
Giọng trầm ấm vang bên tai cô: “Gầy rồi.” Phần mỡ khó nhọc mới lên ở eo lại biến mất, “Chẳng phải không ăn uống đầy đủ sao?”
“Có đâu. Thực ra là trở về trạng thái bình thường, Tạ Quyến Hòa ở bên nấu ăn ngon mỗi ngày, eo cô còn mập ra một chút cơ mà.”
Dương Tốc che tay ho khẽ, nhắc nhở bên cạnh: “Anh Quyến, gần tới giờ rồi.”
Đồng Uyển Thư ngẩng đầu ra khỏi vòng tay Tạ Quyến Hòa: “Hử? Anh phải đi công tác à?”
“Không, tối nay có bữa cơm với bên Phát triển Kinh tế.”
“À. Thế thì tốt. Nửa tháng không gặp, nếu anh còn đi công tác nữa thì thật là tội nghiệp cho chúng tôi.”
Tạ Quyến Hòa cũng không nỡ rời xa cô: “Muốn đi cùng không?”
Nếu chuyến bay đúng giờ thì còn có thể ở bên cô thêm hai tiếng trước khi đi bữa tối.
Đồng Uyển Thư lắc đầu.
“Không định ăn tối à?” Tạ Quyến Hòa hỏi.
“Ăn chứ.” Sau mười mấy tiếng ròng rã, cô hơi đói, “Mấy người bạn phía sau em cũng cần ăn.”
Các nhà thiết kế, quản lý cửa hàng lần lượt đi ra từ bên trong.
Tạ Quyến Hòa ngẩng nhìn, vài người lập tức đứng ngay ngắn tại chỗ, anh cúi đầu, giọng ấm áp nói với Đồng Uyển Thư: “Anh sẽ đặt đồ ăn cho các em.”
Dương Tốc lập tức hiểu, đặt cùng nhà hàng với bữa tối trước đó.
Tạ Quyến Hòa một tay xách vali, tay còn lại nắm tay Đồng Uyển Thư bước ra khỏi sân bay.
Trên xe, Đồng Uyển Thư tựa vào lòng Tạ Quyến Hòa, giọng dịu dàng kể cho anh nghe từ bán kết đến chung kết của các sự kiện trong giải đấu.
Tạ Quyến Hòa im lặng lắng nghe, không hề tỏ ra gì.
Đợi cô kể xong, anh mới lên tiếng: “Anh nghe mẹ nói, năm hai đại học em đã tham gia cuộc thi thiết kế và đoạt giải đúng không?”
“Ừ, giải đồng.” Mi mắt Đồng Uyển Thư khẽ hạ xuống, thoáng tiếc nuối.
Tạ Quyến Hòa nắm tay cô, các ngón tay giao nhau, nói: “Cuộc thi thiết kế thế giới sắp bắt đầu rồi, phải không? Lần này không phải hạng mục cho người mới.”
“Năm sau.” Đồng Uyển Thư đáp.
Tạ Quyến Hòa nói nhỏ: “Năm sau anh sẽ tận mắt thấy em đứng trên bục nhận giải vàng.”
Đồng Uyển Thư nhướn mày: “Anh chắc chắn em sẽ đoạt giải, và là giải vàng nữa à?”
“Ừ, vì bà xã đang chờ ông xã cùng chứng kiến khoảnh khắc quan trọng nhất. Bà xã nói phải không?” Anh nheo mắt cười, giọng đầy tự tin.
Đôngg Uyển Thư cong cong đôi mày, cười: “Anh thật là sến quá.”
Nhưng cô có chút thích nghe lời ấy. Cô dùng ngón tay véo nhẹ mu bàn tay Tạ Quyến Hòa: “Chồng ơi, anh cúi đầu xuống chút đi.”
Tạ Quyến Hòa rất ít khi nghe Đồng Uyển Thư gọi mình là “chồng”, tiếng “chồng” ấy khiến ánh mắt anh sâu hơn, anh ngoan ngoãn cúi đầu theo.
Đồng Uyển Thư vòng hai tay ôm lấy cổ anh, ngửa mặt hôn nhẹ lên khóe môi Tạ Quyến Hòa.
Ở bên ngoài, Tạ Quyến Hòa vốn là người kiệm lời, kiềm chế, dù khi thấy cô ở sân bay, nội tâm anh đã dậy sóng, dù “hạt giống quái thú” cô gieo đã nảy mầm, vươn thành cây cổ thụ, anh vẫn cố gắng kìm nén.
Sau khi Đồng Uyển Thư rút nụ hôn, cô lùi lại một chút, tựa vào lòng anh, nhìn anh. Gương mặt xinh đẹp của cô điểm chút nụ cười tinh nghịch, rạng rỡ nhưng e thẹn, đôi mắt sáng long lanh trong ánh chiều tối lấp lánh, vừa quyến rũ vừa mềm mại, nhẹ nhàng quấn lấy anh.
Ánh mắt Tạ Quyến Hòa siết chặt, hơi thở lập tức nặng nề, mọi sự kiềm chế trong đầu biến mất. Anh cúi xuống hôn sâu lên đôi môi mềm mại mà anh đã nhớ nhung từ lâu. Khi ở bên cô, anh vốn dĩ không còn là người bình thường nữa, chỉ cần cô dùng một chút thủ thuật, anh ngay lập tức có thể mất kiểm soát.
Trong cơn hôn vội vã mà cháy bỏng, một tay anh chạm vào nút hạ tấm chắn bên cạnh khay đồ, tấm chắn từ từ hạ xuống. Bốn đôi môi chạm nhau, không ai kìm nén nổi khát khao trong lòng. Đồng Uyển Thư từ từ mở môi, nhẹ nhàng đón nhận anh. Tạ Quyến Hòa tiến sâu hơn, như muốn chiếm trọn hương vị ngọt ngào của cô. Nụ hôn của hai người dần trở nên quyện chặt, mê say.
Trước khi xuống xe, Đồng Uyển Thư tranh thủ chỉnh lại lớp trang điểm trong xe. Tạ Quyến Hòa một tay chống đầu nhìn con công kiêu ngạo đang tự sướng trước gương, tay còn lại cầm giúp cô đồ trang điểm, được một lúc an ủi tạm thời, tâm trạng anh cực kỳ tốt.
Bữa cơm tối của Tạ Quyến Hòa được sắp xếp ở phòng riêng tầng hai, còn vị trí của Đồng Uyển Thư cùng mọi người ở tầng một, trong phòng ngăn cách, sự riêng tư không được tốt lắm vì đặt gấp; phòng riêng tầng hai đã hết chỗ.
Đồng Uyển Thư không mấy bận tâm, ăn uống quan trọng là không khí.
Không khí tốt, ăn ở đâu cũng ngon.
Trước khi Tạ Quyến Hòa lên tầng, anh nhét một bình xịt vào lòng bàn tay cô, cúi sát tai cô, giọng thấp: “Dạng hít.”
“Tôi tự mang trong túi rồi, không cần đâu.” Trước kia mẹ cô quá lo lắng, bác sĩ dặn chỉ là những nơi không thông thoáng, như trò chơi thoát hiểm trong phòng kín hay bar, nên hạn chế hoặc không đến. Nhưng mẹ cô thì coi tất cả nơi đông người cũng liệt vào vùng cấm.
“Có chuẩn bị vẫn hơn. Tạ Quyến Hòa nói.
Thôi được.
Đồng Uyển Thư cúi xuống nhìn bình hít trong tay, trong lòng ấm áp. Anh thật sự luôn chuẩn bị sẵn nhỉ.
Ngay lúc đó, có tiếng huýt sáo hướng về phía họ. Đồng Uyển Thư ngẩng đầu, thấy Đới Húc đang dựa trên lan can tầng hai, trông nghịch ngợm hẳn, gọi cô: “Đồng Đồng, lên đi, chỗ chúng tôi ngon lắm.”
Cũng lâu rồi cô chưa gặp Đới Húc, lần trước chỉ gặp vội khi kết hôn với Tạ Quyến Hòa, còn dặn không để anh thấy, nếu không anh sẽ khóa cửa công ty một tháng.
Giờ làm sao dám chủ động chào cô nhỉ, không sợ tiếp tục bị giam?
Đồng Uyển Thư không thèm để ý, đưa thực đơn cho mọi người, để họ tự gọi món.
Đới Húc cũng không giận: “Cô công chúa nhỏ đúng là kiêu ngạo, không chịu nể mặt à? Vậy bọn tôi xuống ghép bàn nhé.”
Anh nói “bọn tôi”, thật ra chỉ có hai người. Đới Húc đi trước, một chàng trai đẹp trai đội khẩu trang đen và mũ lưỡi trai theo sau.
Đồng Uyển Thư liếc một cái là nhận ra là Tông Triệt.
Khi Tông Triệt ngồi xuống, mấy nhà thiết kế trẻ ở bàn lén lút tỏ ra hứng khởi.
Bạn chạm nhẹ tôi, tôi kéo nhẹ bạn.
Đới Húc không khách khí gọi món: “Đồng Đồng, vừa nãy chúng tôi thấy chồng cô vào phòng riêng số một, tôi với Tông Triệt còn nói sẽ giúp cô theo dõi xem chồng cô có hành vi gì không đúng trên bàn ăn, chụp lại cho cô xem. Ai ngờ cô cũng đến, là để giám sát chồng à?”
Đồng Uyển Thư đưa cho anh một biểu cảm bất lực: “Ai mà coi thường nữa, chồng tôi đã có tôi rồi, phụ nữ khác làm sao lọt vào mắt anh ấy được.”
Đới Húc: “Đồng Đồng, đàn ông hiểu đàn ông nhất, kiểu đàn ông nào mà chẳng có sở thích, một số đàn ông thì thích ăn bậy.”
“… Anh nói là anh đó hả? Chồng tôi không có sở thích đó đâu.”Đồng Uyển Thư mím môi, nhấp trà, nói thẳng: “Hơn nữa, đàn ông trên đời này nhiều lắm, không chỉ có một người đâu. Ai lại đi muốn một người thích ăn bậy, thật ghê tởm.”
Đới Húc làm mặt như sắp khóc: “Đồng Đồng, sao cô có thể nói vậy với tôi được, tôi với cô trung thành một lòng, trời đất có thể chứng giám. Ngày cô kết hôn, tôi khóc cả đêm, cô chẳng nói là không thích anh ta như vậy sao? Gặp anh ta chỉ để trả thù thôi mà, sao cuối cùng lại kết hôn với anh ta rồi?”
Đồng Uyển Thư thở dài không nói gì, tự hỏi sao cuối cùng lại kết hôn nhỉ.
Chắc là do từ trường hút nhau đi.
Hợp nhịp.
Tông Triệt, người vốn im lặng từ trước, lên tiếng: “Tạ Quyến Hòa cưới cô ấy chính là sự trả thù lớn nhất rồi. Vừa kiêu ngạo, vừa nhiều mưu mô.”
“Tông Triệt, mồm anh thật khó bịt khi ăn cơm nhỉ.” Đồng Uyển Thư bất lực, cô nghĩ, cô tốt thế, cưới cô ấy làm gì mà lại trở thành trả thù cơ chứ?
Tông Triệt nhướn mày: “Tôi đã giúp cô một việc lớn như vậy, chỉ dùng bữa cơm mà muốn bịt miệng tôi, miệng tôi rẻ mạt quá sao?”
Đồng Uyển Thư chống cằm, ngón tay thon dài khẽ gõ nhịp lên má mình: “Bây giờ chúng ta là họ hàng rồi.” Giọng cô nhẹ nhàng nhưng lộ vẻ tinh nghịch, “Tính ra tôi cao hơn anh hai đời.”
Tông Triệt cười: “Bà cô. Cô không cần so vai vế cao thấp đâu, tôi cứ gọi là bà cô là được chứ gì.” Mạnh mẽ đến mức khó chịu, anh thật sự không dám động đến.
Đồng Uyển Thư không tiếp tục chủ đề nữa, cô dùng trà kiều mạch thay rượu, nâng chén chúc Tông Triệt: “Chúc mừng, cuối cùng cũng tìm được em gái rồi.”
“Cảm ơn.” Tông Triệt đáp. Lòng anh xoay vần suốt bao năm tìm kiếm, chẳng ngờ em gái lại được nuôi trong nhà họ Tạ, anh cũng mừng vì ở đó em không phải chịu những tổn thương khó tưởng tượng, nếu không cả đời này anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
*
Đồng Uyển Thư vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, chưa đi được bao xa đã nhìn thấy Tạ Quyến Hòa.
Ở một khu vực hút thuốc nhỏ kiểu ban công mà cô phải đi qua, anh tựa vào tường, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Gương mặt tinh tế xinh đẹp của Đồng Uyển Thư nở nụ cười, cô bước đến gần: “Anh đang làm gì ở đây? Hút thuốc à?” Chạy từ tầng hai xuống ban công tầng một để hút thuốc sao?
Cô vừa đi đến trước mặt anh thì đã bị anh kéo vào lòng.
“Em uống rượu rồi à?” Anh hỏi, trên người phảng phất mùi rượu vang.
“Ừ, một chút thôi.” Anh nói, “Mùi nặng lắm à?”
Cũng ổn. Mùi nhẹ, ngoài rượu vang còn hơi mùi thuốc lá, nhưng không phải anh hút, chắc là ám theo thôi.
“Có mang xylitol không?” Tạ Quyến Hòa hỏi khẽ.
“Có, anh muốn ăn không?” Đồng Uyển Thư đưa cho anh một miếng.
“Ừ. Lấy thêm vài miếng nữa.”
“Ăn ít thế, làm sao hôn anh được.”
“…”
Anh chẳng nói gì nhiều, chỉ trực tiếp hôn cô.
May mà giờ đã muộn, trong nhà hàng cũng ít người, chẳng ai ra ban công hút thuốc.
Dưới ánh đèn cảm ứng mờ, hai người tự do hôn nhau say đắm.
Sau đó, Đồng Uyển Thư dựa người yếu ớt vào lòng Tạ Quyến Hòa: “Đới Húc sao lại xuất hiện ở bàn của em?”
Cô thở nhẹ: “Người ta cũng đang ăn, gặp thì ghép bàn thôi, sao lại không được?”
“Không phải không được, chỉ là thấy anh ta hơi chướng mắt thôi.” Tạ Quyến Hòa cúi người, đầu chôn vào cổ cô, giọng trầm: “Người kia là ai?”
Đồng Uyển Thư trả lời, “Một ngôi sao, nói chính xác hơn là anh hai của Mạt Mạt, Tông Triệt.”
Chuyện này, Tạ Quyến Hòa biết một chút, là chuyện cách đây không lâu.
Tạ Quyến Hòa mím môi, nhẹ nhàng hôn lên cổ Đồng Uyển Thư: “Vậy nên bữa tối hôm nay anh sắp xếp cho em, hời cho hai người đến ăn ké rồi.”
Đồng Uyển Thư lầm bầm nhỏ: “Keo quá.”
Tạ Quyến Hòa thở dài: “Em cũng không phải lần đầu biết, anh không thích xung quanh em có quá nhiều “ong bướm” đâu. Dù dọn thế nào cũng không sạch được.”
Đồng Uyển Thư dịu lại, bớt bực: “Anh ghen vớ vẩn quá, vô lý.”
“Tạm thời Tông Triệt không tính, nhưng Đới Húc có tiền sử rồi.” Anh phải đề phòng.
“…” Đồng Uyển Thư.
“Cho anh thêm một viên xylitol nữa đi.” Tạ Quyến Hòa.
“Vẫn ăn nữa á?” Đồng Uyển Thư ngạc nhiên.
“Ừ, hôn thêm một chút nữa.” Tạ Quyến Hòa nói giọng trầm.
“…” Đồng Uyển Thư.
Tạ Quyến Hòa vừa ngậm kẹo cao su, vừa ngậm môi Đồng Uyển Thư, hai người chơi trò’giành giật’ viên xylitol trong miệng.
Sau khi trò chơi kết thúc, Đồng Uyển Thư dựa vào trong lòng anh, yếu ớt: “Anh xong chưa?”
Tạ Quyến Hòa: “Ừ, gần xong rồi.”
Nghỉ ngơi một chút, Đồng Uyển Thư chỉnh lại trang phục và trang điểm xong mới ra ngoài.
Cô vừa tới tiền sảnh, Đới Húc đã lắc lư điện thoại cười: “Đồng Đồng, em đi vệ sinh mà anh suýt báo cảnh sát rồi đó.”
Vừa dứt lời, anh nhìn thấy Tạ Quyến Hòa cũng bước tới: “Anh Tạ, anh không yên tâm để Đồng Đồng ở cùng tôi à?”
Tạ Quyến Hòa kéo ghế cho Đồng Uyển Thư, nhẹ nhàng nói vào tai cô: “Đợi ở đây một chút, anh lên trên chào hỏi xong sẽ xuống ngay.”
“Ừ.” Đồng Uyển Thư đáp.
Đới Húc: “Chà chà chà, Đồng Đồng này đàn ông không được rồi, đi ăn cơm cũng không yên, môi miệng cô ấy chắc sưng hết rồi đây.”
“…” Mọi người trên bàn đều nhìn vào đôi môi cô. Đồng Uyển Thư cạn lời, đúng là bạn từ nhỏ đến lớn mà, chẳng giữ lấy chút mặt mũi nào cho cô.
*
Tối về nhà, hai người lâu ngày không gặp, vừa bước vào phòng ngủ thì đã có một cuộc thân mật không khoảng cách.
Một giờ sau, Đồng Uyển Thư gọi lại cho chị họ từ cuộc gọi cách đó một giờ.
“Alô. Sao vậy?” Đồng Uyển Thư hỏi.
“Em yêu, sao em lại yếu ớt thế?” Chị họ Đồng nói xong, như biết chuyện gì lớn sắp xảy ra, giọng đầy ẩn ý: “Em yêu là lỗi của chị, giờ gọi điện không làm phiền chuyện vui của em với anh Tạ chứ?”
“Đã xong hết rồi, chị còn hỏi nữa.” Đồng Uyển Thư kê một cái gối dưới chân, vì chân run quá.
“Thật sự có làm phiền các em à? Chị cúp nhé?” Chị họ Đồng cười khúc khích.
“Có chuyện thì nói thẳng.” Đồng Uyển Thư tranh thủ khi Tạ Quyến Hòa còn đang tắm, nếu không, lát nữa anh lại bắt đầu, lần này chắc chắn không thể kết thúc sớm.
Chị họ Đồng: “Đồng Đồng, video chị gửi em xem rồi chứ? Đây là em đúng không?”
Đồng Uyển Thư mở ra xem, “Ừ, sao thế?”
Chị họ hứng khởi nói: “Đoạn video múa này của em đang hot trên mạng quốc tế, các nền tảng lớn đều chia sẻ lại, còn lập hẳn một forum riêng cho em nữa kìa.”
#Vũ công xinh đẹp và bí ẩn nhất#
[Cô ấy là thiên thần sao?]
[Đây là múa Trung Quốc đúng không? Đẹp quá đi mất.]
[Wow, nữ thần Hy Lạp của tôi.]
[Cơ thể cô ấy làm sao mà mềm mại mà vẫn dẻo dai vậy nhỉ?]
[Chắc là diễn viên múa chuyên nghiệp rồi.]
[Cô ấy rốt cuộc là ai? Tìm cả mạng cũng không ra, mạng Trung Quốc cũng không có.]
Người có thông tin tiết lộ: [Hình như cô ấy là một nhà thiết kế trang sức, lần này dẫn đội tham dự cuộc thi thiết kế trang sức, đội của họ đều đạt kết quả tốt.]
Càng nói càng hứng khởi: [Nhảy giỏi vậy mà không phải diễn viên múa chuyên nghiệp, các bạn có ảnh những món trang sức đội họ thiết kế không? Tôi muốn xem, tôi muốn mua.]
……
“Đồng Đồng, em trực tiếp biến nhảy múa thành nghề phụ đi, lúc trước chị đã nói rồi, trình độ múa chuyên nghiệp của em, thi vào đoàn văn công cũng không thành vấn đề, đẹp quá.”
“May mà em không nghe theo đề xuất của chị, không thì em bị mẹ đuổi ra khỏi nhà mất, đến lúc đó chị cũng khó thoát tội.”
“Xem gì đấy?” Đồng Uyển Thư nằm sấp trên giường xem video, phía sau vang lên giọng trầm đầy thích thú.
Đồng Uyển Thư quay đầu, Tạ Quyến Hòa đứng trước mặt cô, eo thon săn chắc quấn một chiếc khăn tắm, vài giọt nước còn đọng trên cơ bắp nổi lên, cô nuốt nước bọt, nghĩ đến việc cơ thể vẫn còn đau, hai chân không khỏi co lại, không dám nghĩ nhiều.
Chị họ Đồng nghe giọng Tạ Quyến Hòa, tự giác im lặng.
Đồng Uyển Thư cúp điện thoại của chị họ, nhỏ giọng nói: “Một video thôi.”
“Video gì?” Tạ Quyến Hòa lau khô nước trên cơ thể, tháo khăn tắm, lên giường ôm Đồng Uyển Thư vào lòng.
Đồng Uyển Thư chưa kịp tắt video, Tạ Quyến Hòa cầm điện thoại xem cùng cô, cô cũng không có ý định giành lại, giành cũng không nổi.
Tạ Quyến Hòa nhìn video cô đang múa.
Anh chưa từng thấy cô như thế này, điệu múa uyển chuyển mềm mại mà đôi lúc lại cứng cáp, như con công cao quý, đẹp không gì sánh bằng.
Lý trí chiến thắng sự khó chịu trong lòng, Tạ Quyến Hòa hỏi: “Sao lại có video bị phát tán ra ngoài?”
Đồng Uyển Thư thành thật nói: “Bị người ta đưa lên mạng quốc tế rồi.”
Đôi mắt Tạ Quyến Hòa tối xuống: “Cần anh xử lý không?”
“Ừ. Cảm ơn chồng.” Cô không muốn mình bị lộ trên mạng, phiền phức thật.
Một câu ‘cảm ơn chồng’ vừa ngọt ngào vừa mềm mại, cực kỳ hiệu quả, ngay lập tức khiến chút khó chịu trong lòng Tạ Quyến Hòa tan biến sạch sẽ.
Anh nghĩ đến việc quan trọng khác: “Cái người gửi giày nhảy cho em cũng có trong đó không?”
“Có lẽ là có.” Nếu không thì sao lại gửi giày cho cô, cô cũng không quan tâm lắm, thấy cũng bình thường.
Tạ Quyến Hòa thở gấp hơn, ánh mắt sâu thẳm trở nên sắc bén. Anh quét mắt nhìn một vòng những người trong video, một nhóm người nước ngoài, không có ai khả nghi, tưởng chừng không đáng lo, nhưng trong lòng vẫn hơi bất an, luôn cảm giác có một người không có ở đây.
Tạ Quyến Hòa ôm chặt người mềm mại trong lòng: “Em yêu, em múa cho chồng em xem một đoạn được không? Đẹp quá, chồng em cũng muốn xem.” Điệu múa đẹp đến vậy mà chồng này lại chưa từng nhìn thấy, còn bao nhiêu người không liên quan lại đã thấy.
“Bây giờ à? Chân em mềm, nhảy không nổi.” Chân cô vẫn còn run.
Tạ Quyến Hòa nghiêng người áp vào cổ cô, giọng trầm ấm mê hoặc: “Chồng em muốn xem, em nhảy cho anh xem một đoạn nhé.”
Cái sự mềm lòng chết tiệt, Tạ Quyến Hòa lấy cho cô một bộ váy ngủ trắng gợi cảm, chất liệu là lụa mỏng nhẹ, thêu hoa mộc lan nổi bật bằng chỉ vàng nhạt.
Phía trước trông vẫn bình thường, chỉ hở nửa ngực nhỏ, nhưng phía sau là một khoảng trống lớn, khi mặc lên lưng eo cũng lộ rõ.
Trên tay anh còn cầm một chiếc chuông bạc, không biết từ đâu mà có.
Tạ Quyến Hòa khóa chiếc chuông vào mắt cá chân Đồng Uyển Thư, giọng khàn khàn: “Lần trước mua đồ bảo hộ ở c** h*ng ng*** l*n, tình cờ thấy một món thú vị thế này, liền chế tạo một cái.” Khi ấy trong cửa hàng, anh đã nghĩ, kiểu này đeo vào chân Đồng Đồng chắc chắn rất đẹp, đúng như anh mong, thật sự tuyệt mỹ, vừa khít với mắt cá chân cô lúc nãy.
Tạ Quyến Hòa cúi xuống, nhẹ nhàng hôn mắt cá chân Đồng Uyển Thư đeo chuông bạc, khi ngẩng lên, đôi mắt sâu như đại dương chứa đầy tình cảm thắm thiết.
“……”
Đâu phải để cô múa, rõ ràng là tên đàn ông này đang tìm cách tự sướng cho mình!
Tên chó này muốn chơi à?
Vậy thì cô sẽ cùng anh chơi một trận, xua tan hết bụng đầy ấm ức của anh.
Không có nhạc, Đồng Uyển Thư chân trần bước trên tấm thảm mềm mại, ở mép giường nhảy nhẹ cho Tạ Quyến Hòa xem. Khi tiếng chuông bạc vang lên từ mắt cá chân, dáng múa mềm mại của cô hiện ra trước mắt anh.
Gợi lên sự thanh khiết, cao quý của phòng tập ở Pháp.
Còn đoạn này, dáng vóc quyến rũ, mềm mại đầy mê hoặc.
Điệu múa như thế, Đồng Uyển Thư chưa từng múa trước mặt ai, cả đời này cũng chỉ múa cho một người.
Tạ Quyến Hòa nhìn Đồng Uyển Thư, say mê đến mức mê muội.
Đồng Uyển Thư đã ngồi vào lòng anh, không biết từ lúc nào, đôi môi mềm mại của cô ngậm một bông hồng đỏ tươi căng mọng.
Đôi mắt sâu thẳm của Tạ Quyến Hòa chỉ còn nhìn hình bóng tuyệt mỹ của Đồng Uyển Thư, nghiêng đầu muốn hôn lên đôi môi quyến rũ ấy.
Đồng Uyển Thư nhẹ nhàng xoay người xuống khỏi người anh, ánh mắt nhìn anh đầy cám dỗ, như thể có thể cuốn trôi linh hồn, điệu múa vẫn tiếp tục. Tạ Quyến Hòa dần tỉnh táo hơn, nhìn con chim công nhỏ mê hoặc lòng người của mình, mỉm cười, đứng lên, ôm cô vào lòng. Nhìn người mềm mại trong tay, Tạ Quyến Hòa khẽ cử động thanh quản, giọng trầm khàn: “Đồng Đồng, tối nay anh muốn làm em khóc.”
Đến đây sao mà cô có nhiều chiêu trò đến thế, khiến anh vừa đau tim vừa mê mẩn.
“……” Đồng Uyển Thư nhẹ nhàng nói: “Nếu anh dám quá đáng, thì một tháng đừng hòng lên…”
Chữ ‘giường’ bị nụ hôn của Tạ Quyến Hòa chặn lại.
Không phải đau do thô bạo, mà là sướng đến tê tái.
*
Ngày thứ năm sau khi Đồng Uyển Thư trở về nước, Tạ Quyến Hòa đi công tác.
Cô trở lại cửa hàng trang sức ở Tô Thành.
Ban đầu Tạ Quyến Hòa định để Đồng Uyển Thư trở về từ Pháp rồi theo ý cô, cải tạo lại căn biệt thự ở sườn núi. Khi Dư Bội Trân biết chuyện, liền phản đối ngay, nhà mới của hai người vừa ấm lên, động thổ lại không tốt, tạm thời cứ giữ nguyên như vậy.
Trước đó Tạ Quyến Hòa đã nói sẽ cải tạo lại nhà, nên nhiều đồ Đồng Uyển Thư vẫn chưa mang về. Cuối tuần này, cô dẫn theo Dương Tốc và Đặng Viễn mang rất nhiều sách cùng vài món đồ nhỏ của cô về nhà.
Đặng Viễn tò mò: “Nhị tiểu thư, những cuốn sách này cô đều đọc rồi, sao còn phải mang về nữa?”
“Những tác phẩm kinh điển đáng để đọc lại nhiều lần.” Giờ cô không cần tự đọc tiểu thuyết của mình nữa, hầu hết đều là Tạ Quyến Hòa đọc cho cô nghe. Những cuốn tiểu thuyết này cô sưu tập từ lúc đi học, lâu lắm rồi không đọc, giờ để anh đọc. Anh tự nhận sẽ trở thành ‘máy phát truyện của cô’, nghe quen giọng đọc trước khi ngủ của Tạ Quyến Hòa, khi anh không ở nhà lại hơi chưa quen.
“Đẹp đến vậy sao?” Đặng Viễn gãi đầu, định mở ra đọc thử, thì Đồng Uyển Thư nhanh tay giữ lấy: “Đồ của con gái, đừng tùy tiện lục lọi nhé.”
*
Sáng hôm đó, Tạ Quyến Hòa gọi điện: “Để Đặng Viễn và Dương Tốc giúp, em đừng động tay vào.”
Đồng Uyển Thư nằm gọn trên sofa phòng khách: “Biết rồi, thực ra cũng chẳng cần em giúp, họ quá hiệu quả rồi.”
“Em đang làm gì thế?” Tạ Quyến Hòa hỏi nhẹ nhàng.
“Sáng nay Khải Bác hái dưa chuột và cà chua bi ở vườn rau phía sau, Chúc dì ép thành nước cho em, vừa tươi vừa ngon.” Vì Dư Bội Trân nói không được động thổ, vườn rau phía sau cũng chưa động đến, vẫn giữ lại một phần trái cây và rau củ. Những loại Đồng Uyển Thư ăn đều do bác Tề tự tay trồng, tự nhiên, không ô nhiễm.
Tạ Quyến Hòa: “Năm sau khi cải tạo lại nhà, sẽ có nhiều trái cây và rau củ hơn.”
“Vậy em còn muốn trồng dâu tằm, hoa mai, việt quất,… còn gì nữa nhỉ?” Đồng Uyển Thư chống cằm, suy nghĩ nghiêm túc.
Tạ Quyến Hòa cười: “Ừ, trồng hết đi, từ từ nghĩ, em muốn trồng gì thì lập danh sách cho Đặng Viễn, để anh ấy lo.”
“Biết rồi.” Đồng Uyển Thư đáp.
“Em yêu, có nhớ anh không?” Tạ Quyến Hòa hỏi cô, giọng trầm thấp.
Đồng Uyển Thư đáp: “Ừ, nhớ. Muốn anh trở về đọc truyện trước khi ngủ cho em nghe.”
“…” Tạ Quyến Hòa thở dài: “Cả tâm trí lẫn thể xác của anh đều nghĩ về em.”
“!” Đồng Uyển Thư xoa má: “Thôi không nói chuyện với anh nữa, em đi xem họ sắp xếp phòng sách thế nào rồi.”
“Ừ. Em đừng tự mình làm, để Đặng Viễn họ làm, sức lực họ phù hợp nhất để làm mấy việc này.” Tạ Quyến Hòa nhắc nhở dịu dàng.
“Biết rồi.” Đồng Uyển Thư đáp.
“Có gì mà họ không tiện làm, để anh về sẽ sắp xếp cho em.” Khi trò chuyện với cô, Tạ Quyến Hòa luôn lưu luyến không muốn cúp máy.
“Ồ.” Đồng Uyển Thư đáp.
Đặng Viễn và Dương Tốc làm việc rất nhanh, chưa đầy một giờ, giá sách của Tạ Quyến Hòa đã được sắp xếp xong, chừa ra một nửa lớn để Đồng Uyển Thư sử dụng. Chiếc bàn gỗ hai mét ban đầu được đổi thành ba mét, ghế, máy tính và tất cả trang thiết bị văn phòng đều thay thành đôi.
Những cuốn sách cần xử lý của Tạ Quyến Hòa được để trong thùng giấy, còn trên bàn vẫn còn một chồng lớn chưa cất. Đặng Viễn đi lấy thùng, cô liếc qua mấy cuốn trên bàn, chẳng có gì thú vị: toàn sách quân sự, kinh tế, võ thuật, thể hình.
Khi quay người, khuỷu tay Đồng Uyển Thư chạm vào sách, một cuốn sổ họp bỏ đi rơi xuống đất, một tấm ảnh trượt ra. Cô nhặt lên, tấm ảnh có chút quen thuộc.
Phía sau bức ảnh còn có một cái tên:
Trần Diên.
Tại sao Tạ Quyến Hòa lại giữ ảnh của Trần Diên?
Họ quen nhau sao?
Đầu óc Đồng Uyển Thư xoay chuyển rất nhanh.
Cô bị Trần Diên nhắm vào, chẳng lẽ không phải vô cớ?
Có liên quan đến Tạ Quyến Hòa sao?
Tạ Quyến Hòa quen biết Trần Viên?
Sao hồi ở Pháp anh ta chưa từng nhắc đến chuyện này?
Tạ Quyến Hòa đang lừa dối cô sao?
Hàng loạt suy nghĩ đồng loạt bùng lên trong đầu Đồng Uyển Thư, cơ thể cô chợt mềm nhũn, một tay vô thức bấu chặt lên mặt bàn.
[Tác giả có lời muốn nói:
Truyện của Đồng Đồng và chú Tạ không dài đâu, chỉ còn vài chương nữa là kết thúc rồi~]
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.