Sáng hôm sau là thứ Bảy, Trần Lâm Hổ ngủ đến gần trưa mới bị tiếng ồn trong nhà đánh thức.
Cậu mãi đến 3-4 giờ sáng mới chui vào giường ngủ, lúc này phải mất một lúc mới mở được mắt. Tiếng đầu tiên nghe thấy là giọng nói ồn ào của lão Trần ngoài sân.
"...Ăn kiểu đó thì ngon được sao? Chỉ có mấy cọng rau trộn với xốt rồi ăn thẳng à?" Lão Trần nói lớn giọng đầy kinh ngạc, "Vậy thì còn gì dinh dưỡng trong bụng nữa. Bọn trẻ các anh giờ toàn ăn thế này à? Bảo sao mà gầy như chuột cống vậy!"
Trương Huấn đang dựa lan can ban công cười không ngớt: "Chuột cống gì chứ bác Trần ơi. Salad phải ăn thế mới đúng điệu. Muốn ăn thịt thì cho thêm tôm vào cũng được. Lớn tuổi rồi không thể cứ ăn toàn thịt hay dầu mỡ như trước được nữa. Cháu đã nói nhiều lần rồi là phải ăn nhiều rau hơn, cả Hổ nó cũng thường nhắc bác mà, sao bác cứ không chịu nghe vậy?"
Lão Trần biết mình có lỗi nhưng vẫn cứng đầu: "Nó còn dám nhắc tôi à? Chính nó mới là đứa ăn nhiều ấy! Một đĩa thịt kho tàu nó có thể liếm sạch bóng cả đĩa. Lần trước tôi luộc mấy cái đuôi heo, quay đi quay lại đã mất một cái, từ đó tới giờ tôi chẳng dám quay lưng nữa."
"Được rồi, lần sau cậu ấy liếm đĩa thì bác nói cho cháu biết nhé," Trương Huấn vừa cười vừa nói, "để cháu được mở mang tầm mắt một chút."
Trần Lâm Hổ nằm trên giường nghe hai người công khai bàn tán về mình, nhưng lại cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-tre-dai-tam-oan-qua-cuong/2280029/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.