Ngoài cảm giác không quen, Trần Lâm Hổ còn có chút xấu hổ khó nói về vết sẹo trên trán mình.
Từ hồi tiểu học, cậu đã dám choảng nhau với bọn trung học cao hơn cả cái đầu đòi tiền bảo kê. Vì thế, trên người cậu chẳng thiếu vết thương. Có những vết sẹo từ 11-12 tuổi đến giờ vẫn chưa mờ hẳn.
Lâm Hồng Ngọc và Trần Hưng Nghiệp thì đau đầu vì chuyện này, nhưng lão Trần lại cho rằng miễn không phải vết sẹo do bắt nạt người khác, thì đó chính là biểu tượng của đấng nam nhi. Nên cứ mỗi lần Trần Lâm Hổ về nghỉ hè, ông lại cười toe toét, vỗ vỗ mấy cái "huân chương cỏn con" mới tậu của cậu.
Trong ký ức tuổi thơ của Trần Lâm Hổ, những ngón tay thô ráp của ông luôn mang cảm giác êm ái như lông tơ. Cậu bé Trần Lâm Hổ cảm thấy cái "vỗ vỗ" đó vừa là lời an ủi, vừa là câu khen ngợi, lại còn chứa đựng chút xót xa thầm kín.
Có lẽ vì thế, Trần Lâm Hổ thường kể tỉ mỉ cho ông nghe về cách cậu có được những vết sẹo ấy. Lão Trần nghe mà sôi sục nhiệt huyết, vỗ chân cậu đến suýt gãy.
Lớn lên thì mấy thói quen trẻ con đó dần biến mất. Nhưng Trần Lâm Hổ đã có chuẩn mực riêng để đánh giá liệu "vết sẹo này là tốt hay xấu".
Trong bộ tiêu chuẩn đó, vết sẹo trên trán nằm ở vùng xám rất tế nhị. Trần Lâm Hổ khi soi gương cảm thấy nó chướng mắt, thậm chí ngại ngùng không dám nói với lão Trần - người đến giờ vẫn dùng thuyết "huân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-tre-dai-tam-oan-qua-cuong/2280081/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.