Lúc Lục Cẩn Niên nói xong chữ cuối cùng, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa văn phòng một cái, sau đó liền nhìn thấy Kiều An Hảo đứng ở cửa sắc mặt tái nhợt, cánh môi anh giật giật, ánh mắt liền dừng ở trên người của cô không có chuyển.
“Lục Cẩn Niên, anh tốt nhất nên cầu nguyện mẹ tôi không có việc gì, nếu ta mẹ có việc, tôi chắc chắn không để yên cho anh!” Hứa Gia Mộc nghiến răng nghiến lợi nói xong câu đó, liền dị thường tức giận xoay người, đi về phía bên ngoài cửa văn phòng.
Lúc Hứa Gia Mộc đi qua trước mặt Kiều An Hảo, đáy lòng cô xuất hiện một chút hoảng hốt, rõ ràng chuyện này là Lục Cẩn Niên làm, nhưng mà cô lại cảm thấy giống như bản thân mới là người có lỗi Hứa Gia Mộc, nhỏ giọng mở miệng hô một tiếng: “Anh Gia Mộc.”
Hứa Gia Mộc nghe thấy âm thanh của Kiều An Hảo, bước chân hơi hơi dừng một chút, cũng không dừng lại, nhìn thoáng qua cô.
Kiều An Hảo theo bản năng xoay người, đuổi theo Hứa Gia Mộc, bắt lấy tay áo của anh ta: “Anh Gia Mộc, anh đừng tức giận......”
Hứa Gia Mộc dừng lại bước chân, hai cánh môi mím chặt, trên mặt vẫn lộ ra một tầng lửa giận như cũ, anh ta muốn nói với Kiều An Hảo cái gì đó, nhưng mà lúc này anh ta căn bản không có tâm tình nói gì đó, cuối cùng chỉ hơi hơi gật đầu một cái, sau đó đã dùng sức kéo tay áo mình từu trong tay Kiều An Hảo ra, mại bước chân, không quay đầu lại đi về phía thang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-trom-55-lan/1031226/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.