Lục Cẩn Niên giơ tay lên, vuốt mái tóc dài của cô: “Kiều Kiều, nếu có thể ở bên cạnh em, cho dù là phiền phức cỡ nào, với anh mà nói, đều là vui vẻ.”
Em cũng không biết, anh vui vẻ đến mức nào, khi có thể đặt ba chữ Lục Cẩn Niên bên cạnh Kiều An Hảo.
Đặt sáu chữ này thành một câu, đừng nói là đẹp như vậy, cho dù là xấu thế nào, đều vô cùng động lòng người.
Vốn dĩ Kiều An Hảo còn đang khó chịu, bị một câu nói ấm áo của anh như vậy tác động đến, cô cong cong môi với anh, vẫn mang theo chút tủi thân nói: “Đúng là thế gian, đều nói em không xứng với anh.”
“Không sai...” Lục Cẩn Niên nghiêm trang mở miệng, khiến tâm trạng của cô không dễ dàng mới có chuyển biến tốt đẹp một chút, lại rơi xuống trong nháy mắt, sau đó Lục Cẩn Niên liền vỗ vỗ chính mình: “Đúng là anh...” sau đó chỉ về phía Kiều An Hảo “không xứng với em.”
Chán ghét... cô rõ ràng nói cô không xứng với anh, vậy mà anh lại đổi thành anh không xứng với cô.
Bị Lục Cẩn Niên trêu đùa như thế, chẳng những không tức giận, cô còn nín khóc mà cười: “Lục Cẩn Niên, anh rõ ràng là xấu lắm!”
Vẻ mặt của Lục Cẩn Niên dung túng nhìn Kiều An Hảo còn chưa khô nước mắt, khó chịu lâu như thế cuối cùng cũng có thể giải tỏa được một chút, có thể vui vẻ trở lại.
Tâm trạng của Lục Cẩn Niên cũng tốt lên theo, không nhịn được vươn tay bóp chóp mũi của cô: “Em không biết xấu hổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-trom-55-lan/1031852/chuong-756.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.