Ra khỏi nhà hàng, gió lạnh thổi vào mặt, Dư An hỏi: "Hai người đó là ai vậy?"
"Không nhớ rõ, hình như là cháu trai của ai đó." Bùi Diệu thành thật, "Người khác đưa đến dự tiệc cùng, nhiều lần cố ý tiếp cận anh, nên anh đuổi họ ra ngoài."
Dư An bán tín bán nghi: "Đuổi ra?"
"Phòng ăn riêng ở trên lầu 8." Bùi Diệu nói, "Phục vụ của anh không cho phép họ lên, nên chỉ có thể dùng nhà vệ sinh ở tầng trệt."
Dư An liếc nhìn Bùi Diệu một cái, "Bùi tổng không sợ đắc tội người khác à?"
Bùi Diệu: "Đắc tội người khác là chuyện mà nhà họ Bùi không thèm lo sợ nhất."
Dư An cong môi, được Alpha đỡ đi nên bước chân cũng tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
"Em nghe thấy gì rồi?" Bùi Diệu nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy, "Có phải khiến em chịu ấm ức rồi không?"
"Họ có thể khiến em ấm ức chuyện gì chứ?" Dư An nói, "Hai con tép nhỏ nhìn không vừa mắt thôi, mới 22 tuổi, lúc em lớn cỡ họ trong đầu toàn là tham vọng trở thành người chơi dương cầm chính của ban nhạc, nào có như họ..."
Một bụng toan tính làm thế nào để ngủ với đàn ông.
Bùi Diệu tán thành: "Lúc đó Bùi phu nhân tỏa sáng rực rỡ khắp giới âm nhạc, đến anh còn nghe danh."
Dư An nhìn sang anh, trong ánh mắt xinh đẹp là vẻ mong chờ đầy kiêu ngạo, "Nghe được gì cơ?"
"Người chơi dương cầm chính trẻ tuổi nhất của Mộng Chi Dực là vị hôn phu của anh." Bùi Diệu nhướn mày, "Em nói xem anh nghe được gì?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-uoc-huu-hieu-that-tu-hoa/1268132/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.