Thời gian thăm viện của bệnh viện XX chỉ tới tám giờ rưỡi tối.
Thẩm Phóng chạy như điên, đến mức tài xế lái xe taxi cũng bị cuốn theo anh mà phóng như chớp, cuối cùng cũng chạy đến phòng bệnh lúc tầm tám giờ.
Một người phụ nữ trung niên nhìn qua chỉ hơn bốn mươi tuổi đang ngồi trên ghế cạnh giường đọc báo, nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, nở một nụ cười dịu dàng, "Phóng Phóng đến rồi."
"Xin lỗi, em bận công việc nên đến muộn." Thẩm Phóng một tay chống vào cửa thở hổn hển, một bên thở dốc một bên cười với người đó: "Chị đi ăn cơm đi, nơi này có em là được rồi."
Người phụ nữ nhẹ nhàng gõ đầu anh, "Không phải em cũng chưa ăn cơm à? Để chị mang một phần lên đây nhé?"
"Không cần đâu, em về nhà ăn khuya là được. Cảm ơn chị." Có lẽ đã qua giờ cơm bình thường nênThẩm Phóng không có cảm giác đói bụng.
Người kia vẫy tay với anh, đem theo túi nhỏ rời khỏi. Thẩm Phóng ngồi lên ghế, ánh mắt chuyển hướng đến bệnh nhân trên giường.
Lặng yên nằm giữa đệm chăn trắng toát là một chàng trai tuổi còn trẻ.
Gương mặt anh ta có tới bảy phần tương tự Thẩm Phóng, chính là gương mặt cũng đẹp trai cùng dáng người cao ráo, còn có cả phần trầm ổn cùng quyết đoán mà Thẩm Phóng không có. Nhưng mà giờ này anh chỉ có thể nhắm mắt nằm bất động trên giường, sắc mặt tái nhợt, vô tri vô giác.
Đó là người anh trai mà Thẩm Phóng ngưỡng mộ, Thẩm Tiềm.
Một tháng rưỡi trước, Thẩm Tiềm lái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-uoc-lua-gat/1385384/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.