Thẩm Phóng ngồi thẳng người, hết nhìn Nghiêm Cẩm lại nhìn Tiết Diễm, tò mò hỏi: "Các người nhắc tới đại sư nào thế?"
Có năng lực trị bệnh cho anh trai nhưng lại không phải bác sĩ, không nhẽ là đại sư khí công thần bí gì đó? Miêu Cương cổ sư? Bậc thầy massage người mù?
Nghiêm Cẩm im lặng, suy ngẫm xem nên nói như thế nào. Chuyện anh ta đã trải qua, trong thời gian ngắn cũng khó có thể hình dung rõ ràng về nghề nghiệp của vị Vu tiên sinh kia.
Nhưng lần "Từng gặp một lần" của Tiết Diễm cùng vị kia cũng không rối rắm về lĩnh vực cho lắm, sờ sờ trán Thẩm Phóng hỏi, "Đầu còn đau không?" Rồi thuận miệng trả lời luôn, "Là một bậc thầy tướng số."
Thẩm Phóng: "..."
Thẩm Phóng nhịn không được, lại hết nhìn Nghiêm Cẩm rồi lại nhìn Tiết Diễm, hoài nghi mình nghe nhầm: "Bậc thầy tướng số?"
"Ừ." Tiết Diễm nói, "Ngày cưới của chúng ta là do y tính."
Thẩm Phóng: "Vậy làm sao anh biết y là đại sư chứ không phải mấy kẻ gạt người?"
"Dù sao y tính cũng rất chính xác." Tiết Diễm không muốn nhiều lời, sợ rằng chẳng may sẽ bại lộ quá khứ đen tối rằng bản thân từng hỏi y rằng "Khi nào anh ta yêu thương tôi", liền lảng sang chuyện khác: "Anh có ăn thêm táo không? Tôi rửa cho anh một quả."
Thẩm Phóng không muốn ăn, đè hắn lại, ghé vào vai Tiết Diễm, hỏi Nghiêm Cẩm: "Còn sư phụ? Anh cũng tìm y hỏi tướng số?"
"Tôi không phải." Nghiêm Cẩm nói, "Lúc ấy tôi hôn mê một khoảng thời gian, y tỉnh lại tôi." Đương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-uoc-lua-gat/470940/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.