An Vy vô thức bước đi. Người con trai ấy từng là tất cả với nó. Mặc dù nó hận anh vì đã buông tay nó nhưng tình yêu mà nó dành cho anh vẫn chưa bao giờ thay đổi. Nó tin anh ra đi là có nỗi khổ tâm. Nó đợi xem, đợi xem rốt cuộc anh vì sao lại rời xa nó? Vì sao lại kêu nó đợi? Nhưng ngày hôm nay niềm tin cùng sự hi vọng của nó đặt nơi anh đã không còn nữa. Nó lại khóc, khóc cho mối tình đầy mộng mơ, khóc cho sự chấm dứt của một mối tình dang dở...
Khóc được một lúc, nó gạt nước mắt đi. Trong lòng đã hạ quyết tâm sẽ quên anh đi, nó tự nhủ với bản thân là như vậy. Nhưng mà... bây giờ nó mới nhìn cảnh vật xung quanh.
" Chết rồi. Đây là đâu? " - nó đứng giữa một khoảng đất trống rất rộng. Hình như đây là sân bóng đá. Nhưng đặt xa những ngôi trương ấy. Tại sao vậy nhỉ? Nó rộng đến mức nhìn từ xa chỉ thấy những ngôi nhà nhỏ. Sao nó có thể bất cẩn mà đi xa như vậy chứ? Mà thật đáng trách, tại sao ngôi trường này lại lớn đến như vậy? Nó hận vì đã vào ngôi trường này.
Nó chạy mãi, chạy mãi về phía dãy nhà xa xa kia nhưng không may vấp đá làm nó ngã nhào. Bỗng nhiên có một bàn tay đưa ra trước mặt nó:
" Em không sao chứ? "
" Vâng ạ. Em cảm ơn chị " - Nó nắm lấy bàn tay của người đó đứng dậy
" Chầy hết bàn tay rồi còn đâu? " - Người đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-uoc-tuoi-16/1300558/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.