Trì Ngữ Mặc như có điều suy nghĩ, nhìn về phía Trương Vân Huệ.
Sư phụ là muốn tốt cho cô.
Từ lúc họ bắt đầu nói chuyện cho tới giờ, sư phụ là muốn tốt cho cô, sư phụ hi vọng cô sẽ được hạnh phúc, cô đã hiểu rồi.
Cô suy nghĩ, chắc là cô đã bị thuyết phục rồi.
Năm đó, cô nhìn thấy Tống Nghị Nam và Tần Dĩ Thuần ở bên nhau, phản ứng đầu tiên của cô là thành toàn cho họ, tự mình ôm nỗi đau, tự đè nén cảm xúc của mình, để họ được hạnh phúc, từ đó tự mình lo cho mình.
Thế nhưng mà, cho đến tháng trước, cô mới biết cô luôn hiểu lầm Tống Nghị Nam.
Nếu như lúc đó cô không rời đi, vẫn níu kéo Tống Nghị Nam thì giữa họ chắc là đã không hiểu lầm nhau lâu như vậy, bây giờ đã thành đôi với nhau rồi.
Cô sẽ không gặp Lôi Đình Lệ, không mang thai con của Lôi Đình Lệ, cũng sẽ không thích Lôi Đình Lệ.
Bây giờ, lần nữa vận mệnh bày ra ở trước mặt cô.
Cô sẽ phải tranh thủ, vì con của mình.
“Em sẽ thử xem, nhưng mà...”
“Không có nhưng mà, chỉ cần anh ta chưa kết hôn, em vẫn có cơ hội, tranh thủ hạnh phúc vì con của mình.” Trương Vân Huệ khích lệ.
“Dạ.” Trì Ngữ Mặc gật đầu, “Sư phụ, mình ăn thôi.”
“Em ăn nhiều chút, bây giờ em đang mang thai, không phải chỉ ăn cho mình em nữa đâu, đứa con trong bụng cũng phải ăn đó, ăn nhiều chút, sau này đứa con đẻ ra sẽ trầm tính.” Trương Vân Huệ mỉm cười nói.
“Sư phụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-y-trien-mien-vo-yeu-cua-tong-tai-rat-thich/522183/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.