Bàn tay của Lộ Tùng Quang nóng đến bỏng rát, nếu không tại sao Cố Diễn Sinh lại cảm thấy mắt có gì đó không ổn, dường như có dòng nước mắt chỉ trực tuôn ra. Cô lặng người đi hồi lâu, rồi mệt mỏi gỡ tay của Lộ Tùng Quang ra. Cô cố gắng kiểm soát sự bất lực và đau đớn trong lòng, nói, “không cần che, em muốn nhìn.”
Trong mắt Lộ Tùng Quang ánh lên sự xót xa và thương hại. Nhưng Cố Diễn Sinh lại không để ý đến điều đó. Cô chỉ nhìn không chớp mắt vào cảnh tượng trông có vẻ đầm ấm ở đằng xa.
Cô bé nhỏ nhắn, đáng yêu mà Tô Nham dẫn theo đi đằng trước, Diệp Túc Bắc đi cách đó không xa. Anh vẫn lịch sự, nhã nhặn như vậy, đi đến chỗ đỗ xe cách đó không xa, chu đáo mở cửa ghế sau cho họ, rồi tự mình ngồi vào ghế lái phụ. Lái xe nổ máy. Cố Diễn Sinh cứ thế nhìn họ ngồi trong chiếc xe dùng ngày sinh của cô làm biển số phóng vụt đi.
Sự mỉa mai thật quá rõ ràng.
Cô tự cười giễu mình, vừa như nói với Lộ Tùng Quang, vừa như nói với chính mình, “biển số xe là ngày sinh nhật của em, thật mỉa mai.”
Lộ Tùng Quang im lặng, sau đó đưa ra một thỏi sô-cô-la, “Ăn sô-cô-la đi!”
Cố Diễn Sinh nhận lấy như một thói quen. Cô không nói gì, bóc giấy kẹo rồi bắt đầu ăn.
Đây là giao ước ngầm giữa họ từ rất nhiều năm trước. Hồi đó Cố Diễn Sinh thỉnh thoảng lại nghe tin về Diệp Túc Bắc, cô thường buồn bã rất lâu. Lộ Tùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon/1704036/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.