Giờ học trôi qua chậm đau chậm đớn, bữa trưa thì kinh khủng như mọi hôm (món pudding Yorkshire) và khi rốt cuộc được về nhà sau hai tiết Hóa buổi chiều, tôi lại có cảm giác sẵn sàng trèo lên giường ngủ.
Charlotte phớt lờ tôi suốt cả ngày. Một lần, tôi thử bắt chuyện trong giờ giải lao nhưng chị ta bảo: “Nếu em định xin lỗi thì – quên đi!”
“Cớ gì em phải xin lỗi cơ chứ?” tôi bực bội hỏi.
“Nếu chính em còn không biết…”
“Charlotte! Em đâu có lỗi, khi em thừa hưởng cái gien ngu ngốc này chứ không phải chị.”
Charlotte ném sang tôi cái nhìn nảy lửa. “Đó không phải cái gien ngu ngốc – đó là tài năng, là một thứ rất đặc biệt. Trao cho một người như em thì quả là phí phạm. Nhưng em thì quá trẻ con để hiểu được, dù chỉ là một chút xíu.”
Rồi chị quay lưng bỏ đi, để tôi đứng trơ lại.
“Rồi bạn ấy sẽ nghĩ lại,” Leslie nói khi đi lấy đồ trong tủ. “Trước hết bạn ấy phải làm quen với ý nghĩ rằng bạn ấy không còn là người đặc biệt nữa.”
“Nhưng chị ấy thật bất công,” tôi bảo. “Xét cho cùng thì tớ không lấy mất thứ gì của chị ấy.”
“Xét cho cùng thì có đấy!” Leslie chìa cái lược của nó ra. “Đây!”
“Để làm gì?”
“Chải đầu chứ còn làm gì!”
Tôi nghe theo, cầm lược chải tóc. “Sao tớ lại phải chải đầu?” tôi hỏi.
“Tớ chỉ muốn trông cậu thật xinh đẹp khi gặp lại Gideon. Thật may là cậu không cần tới thuốc chải mi, hàng mi của cậu vốn đen và dài phát ghen lên được…”
Nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hong-ngoc/279807/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.