Mẹ ôm chầm lấy tôi cứ như tôi đã mất tích ít nhất ba năm. Tôi phải cam đoan cả ngàn lần rằng không có chuyện gì xảy ra với mình, cho đến khi mẹ ngừng hỏi.
"Mẹ cũng không sao chứ?"
"Ừ, mẹ không sao."
"Vậy là không ai bị sao cả," ông Villiers trêu. "Thật tốt là chúng ta đã làm sáng tỏ được điều này." Ông ấy tới gần chỗ mẹ và tôi đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi nước hoa của ông. (Sự trộn lẫn của hương liệu và trái cây, cộng thêm một thoáng quế hương. Tôi lại càng đói bụng hơn.)
"Giờ chúng ta biết làm gì với em đây, Grace?" Đôi mắt sói lại thu mẹ vào tầm ngắm.
"Tôi đã nói thật mà."
"Đúng, ít ra là những gì liên quan đến sứ mệnh của Gwendolyn," ông Villiers nói. "Nhưng vẫn còn phải giải thích lý do vì sao bà đỡ hồi đó nhiệt tình làm giả giấy chứng sinh, lại nhằm đúng hôm nay để đột ngột đi du lịch."
Mẹ nhún vai. "Tôi không quan trọng hóa mỗi sự tình cờ như anh, Falk."
"Thêm nữa, tôi cảm thấy việc người ta quyết định sinh ở nhà trong tình huống có nguy cơ sinh non thật khó hiểu. Bất cứ người phụ nữ nào còn chút minh mẫn cũng sẽ tới bệnh viên ngay khi có cơn trở dạ đầu tiên."
Điều này thì ông ấy nói đúng.
"Đơn giản là mọi chuyện diễn ra rất nhanh," mẹ thản nhiên nói không chút ngập ngừng. "Có bà đỡ ở bên là tôi đã mừng lắm rồi."
"Hừm, cứ cho là thế đi, nhưng nếu sinh non thì ngay sau đó người ta sẽ lập tức đến bệnh viện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hong-ngoc/279812/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.