Bà Maddy ngồi cứng đờ trên ghế một cách kỳ dị, mắt trừng trừng nhìn vô định, tay quặp vào thanh tựa. Mặt bà tái nhợt.
“Bà Maddy? Ôi, mẹ ơi, bà bị đột quỵ à? Bà Maddy! Bà có nghe thấy cháu nói gì không? Bà Maddy!” Tôi định nắm lấy tay bà nhưng mẹ ngăn lại.
“Đừng chạm vào! Đừng chạm vào người bà.”
Caroline òa khóc.
“Bà bị sao thế?” Nick kêu lên. “Bà bị nghẹn à?”
“Chúng ta phải gọi cấp cứu,” tôi nói. “Kìa mẹ, mẹ làm gì đi chứ!”
“Bà không bị đột quỵ. Và bà cũng không nghẹn. Bà đang tiên tri,” mẹ bảo. “Sắp xong rồi.”
"Mẹ chắc không?” Ánh mắt đờ dại của bà Maddy khiến tôi sợ. Đồng tử dãn to, mí mắt hoàn toàn không động đậy.
“Tự nhiên lạnh quá,” Nick thì thào, “mọi người có thấy vậy không?”
Caroline rên rỉ. “Mọi người có thôi đi không.”
“Lucy!” ai đó thốt lên. Tất cả sợ rúm người lại, để rồi nhận ra người đó chính là bà Maddy. Quả thực trời lạnh hẳn đi. Tôi nhìn quanh, nhưng không thấy bóng ma nào trong phòng. “Lucy, cháu yêu. Con bé dẫn ta tới một gốc cây. Trên cây có quả đỏ mọng. Ô, con bé đâu rồi? Ta không còn thấy nó nữa. Có thứ gì vướng trong rễ cây. Một viên đá quý khổng lồ, một viên ngọc xanh mài bóng. Một quả trứng. Một quả trứng ngọc xanh. Ôi đẹp quá. Quý giá xiết bao. Nhưng giờ nó bị nứt, ôi, vỡ rồi, có thứ gì trong đấy…một con chim nhỏ chui khỏi vỏ. Một con quạ. Nó nhảy lên cây.” Bà Maddy bật cươi, nhưng ánh mắt vẫn đờ dại như ban nãy. Tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hong-ngoc/279817/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.