“Tiếp đón các vị đại nhân ở trong thật chu đáo!” Ra khỏi phòng nghị sự, Lâu Triệt bình thản phân phó quản gia, gió lớn ào ào thổi khiến mi mắt chàng nheo lại, lơ đãng ngắm hoa mai thoang thoảng đưa hương khắp sân vườn.
“Vâng, thưa Tướng gia!” Giọng nói tuy già nua nhưng rất trầm ổn của quản gia vang lên, lão quản gia đứng thẳng người.
“Lập tức chuẩn bị xe, ta muốn tới Đoan Vương phủ.”
Kinh ngạc mở trừng mắt, lão quản gia trông theo bóng lưng Lâu Triệt không chớp mắt, rất lâu sau mới kịp phản ứng, vội vã sai hạ nhân chuẩn bị xe ngựa đơn giản, đến khi xe đã rời xa phủ rồi, lão vẫn chưa hoàn hồn.
Chạng vạng tối, khói bếp lượn lờ, Lâu Triệt đi qua cửa nhỏ vào phủ Đoan Vương, thấy hạ nhân cuống cuồng nghênh đón, chàng bật cười nhẹ. Xem ra khắp thiên hạ đều cho rằng chàng và Đoan vương nước lửa không thể hòa hợp, chỉ có thể là kẻ thù.
“Ngọn gió nào thổi Lâu Tướng gia đến đây thế này?” Hiên ngang sải bước tiến lại, âm thanh sang sảng của Đoan vương truyền tới: “Không phải Lâu Tướng gia bệnh nặng ở riết trong phủ sao? Hôm nay cớ gì lại hứng thú đến thế?”
“Vương gia và ta đều coi như mấy kẻ nhàn rỗi, nhàn hạ thăm viếng lẫn nhau, còn cần lý do gì đặc biệt sao?” Ôn hòa không đổi, Lâu Triệt cố tình phớt lờ ý mỉa mai trong lời Đoan vương, tròng mắt đen sẫm tựa như màn đêm, mỉm cười liếc nhìn Đoan vương.
Đoan vương thôi cười, chăm chú đánh giá Lâu Triệt, khí độ ôn nhuận như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hong-nhan-loan/37052/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.