Tầng không sương tỏa tưởng chừng chẳng bay.
Gió đêm thổi mạnh hơn, xỉa vào thân thể lạnh thấu xương, tuyết trút đằng chân trời như rèm đổ, ào ào trong không khí như bông liễu dập dờn. Quy Vãn siết chặt vạt áo, sải bước nhanh hơn. Bóng tối đổ sụp xuống, lúc này quân sư mời nàng tới, ắt hẳn thế cục đã nguy cấp quá đỗi mất rồi. Đang lặng nghĩ, lại thấy cảm giác mát lạnh rỉ rỉ trên mặt, nàng đưa tay vuốt nhẹ, vết nước còn lưu trên ấy. Ngước mắt nhìn vòm không, tuyết trắng tựa hoa lê, trăm đóa ngàn đóa bung nở giữa đêm đen, lòng nàng rộn lên niềm đau xót, sắc đỏ chói mắt giữa nền đất tuyết kia lại hiện lên rõ mồn một trước mắt, hơi thở lập tức nghẹn lại, nàng vội thu tầm mắt, không dám nhìn tuyết nữa.
Một ngôi nhà lớn gần ngay cửa thành trở thành lều chỉ huy lâm thời của quân đội, tất cả dân chúng quanh cổng thành chỉ nội trong một ngày đã được sơ tán vào trong, đường phố vốn vắng lặng tiêu điều giờ đây chỉ còn thấy bóng binh sĩ. Sắc trời tối đen, đại viện phủ ngập một tầng trắng xóa, luồng sáng bạc vây lấy mái ngói, đá xanh lộng lẫy màu trắng tinh khôi.
Ngày đông xơ xác tiêu điều, chẳng thấy hơi xuân.
Lâm Tướng quân rời chốn hồng trần ngang dọc, ngay cả mùa xuân cũng theo cùng sao?
Tơ lòng trăm mối bời bời, xót xa dâng trào sống mũi, Quy Vãn gắng gượng bình tĩnh lại, bước vào trong sân. Trong ấy, một người lính cao gầy đã đợi từ bao giờ, y cung kính nói: “Quân sư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hong-nhan-loan/37054/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.