Một lời thốt ra, thư phòng tức thời lặng ngắt như tờ, mạnh dạn rõ ràng đề ra thứ mưu toan to gan lớn mật như vậy, khiến người trong phòng giật mình kinh hãi.
Bàn tay chầm chậm vươn ra nắm lấy chuôi đao dắt bên sườn, Lâu Thịnh nét mặt nghiêm nghị trừng mắt nhìn Thư Dự Thiên, chỉ đợi Lâu Triệt hạ lệnh một tiếng, tức khắc động thủ, năm bước trước mặt nhất định đầm đìa máu tươi.
Thư Dự Thiên cũng nhận ra sát khí trùng trùng của y, vẫn quỳ nguyên trên sàn không hề nhúc nhích, giương ánh mắt lạnh lùng liếc sang Lâu Thịnh, rồi đăm đăm nhìn về phía trước, thần thái bình thản, tựa như nắm chắc mười phần.
Không gian mang theo áp lực dị thường, hơi thở dồn dập nóng hổi lưu động, thời gian chầm chậm trôi, mỗi giây mỗi phút đều kéo ra đằng đẵng, bàn tay nắm chuôi đao của Lâu Thịnh đã lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn chưa nghe thấy bất kì mệnh lệnh nào từ Lâu Triệt. Y rùng mình, quay đầu nhìn người đang ngồi ngay ngắn bên bàn đọc sách.
Chưa từng thấy qua dáng vẻ của Lâu Triệt lúc này, tinh thần chán chường hằn rõ trên nét mặt, hàng mày đẹp đẽ nhướng lên, nét mặt xanh xao, ngay cả nụ cười nho nhã thường thấy cũng biến mất không tăm tich. Lâu Thịnh thất kinh, giữa lúc y còn chưa xua được mối hoài nghi, Lâu Triệt nhắm nghiền hai mắt, ánh mắt ấp ủ niềm đau khổ triền miên, giống như đang trầm tư tựa mình vào ghế.
Bàn tay nắm chuôi đao của Lâu Thịnh bất giác buông lỏng, trời chiều oi bức vô cùng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hong-nhan-loan/37062/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.