“Phu nhân… Phu nhân!” Tiếng gọi già nua xen lẫn âu lo của lão quản gia vượt tường vọt tới, thấp thoáng lúc xa lúc gần, lọt đến tai Quy Vãn, tựa như tiếng vọng trời cao, giải quyết được tình thế bức bách trước mắt của nàng. Ngoài hẻm thấp thoáng bóng thị vệ, tất thảy hướng cả về phía xe ngựa.
Mắt thấy thị vệ đang xông tới, Quy Vãn thầm nghĩ, lúc này đúng là cơ hội tốt để thoát thân, những muốn xoay người rời gót, nhưng chân vừa nhúc nhích cảm giác tê dại xộc lên, nhấc chân khó nhọc. Giữa lúc trì hoãn ấy, Trịnh Lưu thu lại tư thế nhàn nhã, buông mình nhảy vọt khỏi xe, uyển chuyển như rồng uốn mình, gấp gáp tiến lại, mạnh tay nắm lấy tay nàng, Quy Vãn không hề phòng bị, lập tức bị y kéo sát tới bên người, kinh ngạc nhìn vào ánh mắt bén nhọn sáng quắc của y.
“Hắn có thể, lẽ nào trẫm thì không?” Liếc thấy dáng vẻ nàng chừng như muốn bỏ đi, y chán nản thất vọng, bất chấp thời gian địa điểm hết thảy đều không phù hợp, bất chấp thị vệ kề cận nhận ra điểm khác thường, đều khựng lại, sững người giữa đương trường, tay chân luống cuống, y trước sau chỉ đăm đắm nhìn nàng, như thể muốn tìm ra chút vết dấu trên gương mặt ấy, cái nhìn chăm chú không màng tất cả, cuồng dại si mê.
“Không thể, bởi vì người không phải Lâu Triệt!” Cổ tay bị y siết chặt, cảm giác như điện chích nhói lên từ cổ tay rồi lan khắp cơ thể, đau âm ỉ, nàng nín nhịn, lời lẽ không mảy may yếu thế,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hong-nhan-loan/37064/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.