Hoa thắm ngày xuân, đỗ quyên khóc đêm hạ, lá đổ chiều thu…
Ta bỏ lại gì giữ nhân gian này?(1)
(1) Lấy ý từ bài thơ thiền sư Ryokan viết trên gường bệnh khi hấp hối gửi một người bạn là Teishin, nguyên văn chữ Hán: “Thu phong xuân hoa dã đỗ quyên, An lưu tha vật tại nhân gian”.
Gió thu mênh mang bốn bề, hồ thu sớm vắng bóng sen hồng, ý thu mỗi lúc mỗi nồng đượm. Lá phong rụng tơi bời, xác lá phủ kín mặt hồ, tính ra cũng có chút phong vị, lá đỏ dập dờn trên sóng nước, sắc đỏ ngập ánh mắt, chốc chốc lại xao động. Đêm qua lúc trở về Quy Vãn không nhận ra phong diệp điêu tàn, lẽ nào lá trút chỉ trong một đêm? Đêm qua không biết hoa đã rụng, hôm nay sầu giăng mái đầu.
Chuyện ta làm là đúng mà, hẳn không có sai chứ? Hắn vốn là kẻ địch của Khải Lăng quốc, nếu thả hổ về rừng, có lẽ sau này còn kéo tới bao nhiêu sinh mệnh điêu linh. Nếu nghĩ vậy có thể xua bớt phiền não trong tâm, lấy lại an định, nàng sẽ luôn tự nhủ với mình như thế, rằng nàng không làm gì sai.
“Quy Vãn.” Giọng nói dịu dàng đầy quan tâm vọng tới, rất gần, thanh âm ôn nhu ấm áp như vậy ngoại trừ phu quân nàng đâu còn ai khác.
Từ từ quay đầu, thấy Lâu Triệt từ hành lang quanh co hướng tới, giống như bước ra từ trong sương mờ, chợt nhớ lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay thật mơ màng, thảng thốt tựa trong mộng, như khói như sương. Nàng nhoẻn miệng cười: “Phu quân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hong-nhan-loan/37119/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.