Thương Lưu Yên lười nhác tựa vào ngọc tọa, đầu ngón tay mãnh khảnh phần móng tay được tô màu xanh nhạt nâng nhẹ kim bôi. Nàng hơi say có chút mơ màng nghiêng người, lật xem công văn chất đống trên bàn lớn. Quỳnh Hoa Điện hoa lệ rộng rãi bên trong trang nghiêm không tiếng động, lư hương tỏa ra huân hương ấm áp. Sắc trời đã không còn sớm, bọn thị nữ điểm lên mấy ngọn đèn trong cung, mờ mờ ảo ảo.
Tư thế nàng giờ phút này cực kỳ giống tỷ tỷ sinh đôi Thương Tuyết Vi, chỉ khác là trong ánh mắt nàng có sóng nước quyến rũ câu nhân, cũng vì vậy mà khí chất giữa hai người hoàn toàn bất đồng. Thương Lưu Yên hết kiên nhẫn liền vứt công văn dài ngoằn chán ngắt lên bàn, tựa vào chổ tỷ tỷ chuyên ngồi thỏa thích duỗi thắt lưng uốn éo eo thon, đắm chì trong loại quyền lực phiên vân phúc vũ* này mà hưởng thụ...
* Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi, diễn biến thất thường của sự vật, sự việc, lẫn con người, tương tự như câu 'sáng nắng chiều mưa' vậy.
Nếu không phải Giáo vương xuất chinh bên ngoài, nàng cũng không có cơ hội toàn quyền quản lý giáo vụ trong Giáo. Không còn cảm giác áp bách cao cao tại thượng của tỷ tỷ, nàng cảm thấy mình được tự do phóng túng, cảm giác mà trước nay chưa từng có, trong lòng bắt đầu không an phận mà rục rịch ngọ ngậy... Vốn dĩ hai tỷ muội đến thế giới này cùng lúc, cùng nhau trãi qua tuổi thơ đen tối thống khổ, vậy tỷ tỷ có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hong-nhan-nhuoc-tuyet-hieu-mong-suong-thien/1391983/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.