Hồng Tụ đứng ở trước cửa của nhà họ Quý. Có lẽ đã trôi qua một khoảng rất dài hoặc có lẽ chỉ rất ngắn mà thôi. Không ai gọi Hồng Tụ, mọi người đều đợi nàng ấy hồi phục lại tinh thần, sau đó mới cùng nhau đi đến khách điếm.
Quý Hàn Sơ vẫn luôn cúi đầu, trông như thể mất hồn mất vía. Chàng yên lặng đi theo phía sau cùng.
Sau khi Hồng Tụ lấy lại tinh thần, chàng cũng quay đầu nhìn sâu về phía sau.
Dưới màn trời, cửa lớn của Quý gia đóng chặt. Nó ngăn cách danh vọng xán lạn trăm năm, cũng ngăn cách hai đời mịt mù dơ bẩn.
Từ nay về sau, chàng sẽ không còn quan hệ gì với nhà họ Quý nữa.
"Tam ca ca."
Hồng Trang đi đến đứng cạnh chàng.
Cơn gió buổi sớm thổi qua tay áo của Quý Hàn Sơ. Chàng nhìn cánh cửa to lớn đang đóng chặt, rồi lại quay đầu nhìn Hồng Trang. Hình như chàng muốn nói điều gì đó nhưng trước sau vẫn không mở nửa lời. Chàng lắc đầu, hốc mắt đỏ bừng.
Đã có quá nhiều chuyện xảy đến với chàng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Lúc này đây, chàng nhạy cảm và yếu ớt hơn bất kỳ ai.
Giọng nói của chàng hơi run nhưng vẫn rất kiên định: "Đi thôi."
"Về nhà thôi nào." Hồng Trang kéo tay chàng, khẽ nói: "Quý lang, chúng ta cùng nhau về nhà."
"Về nhà ư?" Quý Hàn Sơ quay đầu nhìn lại Quý thị Cô Tô thân thuộc với biết bao kỷ niệm. Lát sau, chàng thở dài nặng nề: "Được, về nhà."
Nơi này không còn là nhà của chàng nữa, nhưng chàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hong-trang-dao-ha-luu-duong/498373/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.