Sau lưng người này là bầu trời rực nắng và cả mặt trời mới mọc. Hồng Tụ nhìn Quý Tĩnh Thịnh, nàng bước đến trước mặt ông.
Nàng nhìn đôi tay dơ bẩn đang rũ ở bên người của nam nhân, Nguy ỷ đã nhiễm máu. Ông cúi đầu, gương mặt vui mừng như điên chẳng khác nào đứa trẻ tìm lại được món đồ chơi mình âu yếm.
Ông nói: "Sẽ không còn ai bắt nạt muội được nữa."
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Hồng Tụ lại hỏi: "Tại sao?"
Quý Tĩnh Thịnh cười rộ lên, mặt mày bẽn lẽn giống hệt thiếu niên. Lâu nay ông vẫn luôn ngốc nghếch, suốt ngày chỉ biết cầm đao chém giết nên có người kính sợ và cũng có người khinh bỉ ông. Dần dần, chẳng ai phát hiện ra rằng ông cũng là một nam nhân tuấn lãng.
Ông nói: "Sau này ta sẽ bảo vệ muội."
Hồng Tụ không cười nổi. Nàng yên lặng, khẽ nhắm mắt lại.
Đối với nàng, Quý Tĩnh Thịnh như một hồi ức quá xa xôi, xa đến nỗi nàng không phân biệt được nữa. Bọn họ từng gặp gỡ, song đó là hai mươi năm trước. Trong suốt những năm tháng qua, nàng đếm từng ngày từng đêm, đếm tên của kẻ thù. Mỗi ngày nàng đều phải chịu đựng sự giày vò, nhưng dường như chưa bao giờ nghĩ tới ông.
Nàng không ngờ ông sẽ muốn hai bọn họ có "Sau này".
Sau này ư? Nhưng tương lai sau này của nàng và ông, sao có thể ở bên nhau được đây.
"Huynh bị thương rồi."
Hồng Tụ lảng tránh vấn đề này. Nàng nắm cổ tay máu thịt lẫn lộn của ông, nơi đó vẫn đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hong-trang-dao-ha-luu-duong/498375/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.