Quý Chi Viễn đỡ Ân Thê Thê. Bả vai của bà ta dính đầy máu đỏ, người thì nửa tỉnh nửa mê, miệng vẫn đang lẩm bẩm nói gì đó.
Hắn liếc mắt, ánh mắt dừng trên người Hồng Tụ.
Từ trước đến nay, nam nhân này luôn coi thường tính mạng của người khác và cũng khinh bỉ cả chính bản thân mình. Ấy thế mà hôm nay, trên gương mặt của người này lại xuất hiện biểu cảm vô cùng thê thảm. Giờ phút này, hắn chỉ giống như một người tầm thường cũng biết đau lòng, cũng biết khổ sở.
Nhưng ở đây lại không có người nào sẽ đau lòng vì hắn. Người duy nhất thương xót hắn đã chắn cho hắn một mũi tên, lúc này mạng sống của bà đang bị đe dọa.
Quý Chi Viễn nâng tay lau vài lần trên mặt, hắn hít một hơi thật sâu rồi sau đó từ từ mở mắt, trong mắt hiện lên vẻ mỏi mệt.
"Muốn giết thì giết đi."
Bàn tay tái nhợt chống lên xe lăn, chậm rãi bò lên trên đó. Hắn nhìn phụ thân đang bị đám người rối kiềm chế, lại nhìn mẫu thân máu me khắp người. Đường nét trên gương mặt hắn dần trở nên vặn vẹo, sự thù hận pha lẫn với điên cuồng chỉ tạo thành một câu đơn giản nhất:
"Ra tay nhanh lên. Ta sợ đau."
Hồng Trang cười nhạo: "Ngươi mà cũng sợ đau?"
Đối diện với vẻ mặt châm chọc của nàng, Quý Chi Viễn chỉ cười nhạt. Hắn gật đầu rồi nói: "Ta sợ."
Hắn sợ đau. Cho dù hắn có thể thẳng tay chém giết, có thể tra tấn người khác một cách tàn nhẫn thì hắn cũng sợ đau.
Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hong-trang-dao-ha-luu-duong/498376/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.