Edit: Nananiwe
Bách Ấu Vũ đặt người xuống sàn, hoảng hốt gọi: "Thích công tử!"
Máu kia không biết từ đâu chảy ra, trong lúc bối rối Bách Ấu Vũ nhìn thấy cổ tay áo Thích Tinh không đúng lắm, vừa vén lên đã lập tức hít khí lạnh, tay không tự giác run lên.
Thì ra là trên cánh tay trắng trẻo ấy chồng chất đầy vết roi.
Nhưng Thích gia quyền cao chức trọng, Thích Tinh lại là con trai độc nhất của Thích gia, ai dám làm hắn bị thương chứ?
Thích Tinh nhíu chặt mày, trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Bách Ấu Vũ duỗi tay chạm vào, quả nhiên tay nóng như thiêu đốt, trong khi y đang không biết nên làm thế nào thì Cam Thảo đúng lúc quay lại.
Rèm buông xuống, Bách Ấu Vũ như trút được gánh nặng, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Nghiêm Dục Lâm, y bỗng chốc cứng người lại.
Nghiêm Dục Lâm dịu dàng nhìn Bách Ấu Vũ.
Hắn mặc trường bào màu trắng bằng gấm thêu hình hoa sen, ngày hè nóng bức nhưng trên khuôn mặt tuấn tú lại không có chút mồ hôi.
Bách Ấu Vũ cúi đầu.
Cam Thảo nhìn thấy Thích Tinh trên mặt đất, kinh hãi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Bách Ấu Vũ nhăn mày: "Hắn bị thương..."
Nghiêm Dục Lâm bước tới ngồi xổm xuống xem xét Thích Tinh, nói với Cam Thảo: "Ngươi đi mời đại phu đến đây, hắn như vậy sợ là không thể di chuyển."
Cam Thảo vội vàng vâng dạ rồi chạy ra ngoài, chưa kịp nghỉ ngơi đã đi luôn.
Cuối cùng Nghiêm Dục Lâm và Bách Ấu Vũ ghép mấy chiếc bàn gỗ lại rồi đặt Thích Tinh lên đó.
Bách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-can/282588/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.