Ánh mắt Hoàng Phủ Thiên Kỳ khẽ híp lại, nếu biết trước cô ta nhiều lời như vậy, anh đã không đến đây rồi. Thời gian đứng đây đôi co với cô ta, anh ở bên cạnh Từ Thiên Phương còn có ý nghĩa hơn nhiều.
" Không muốn nói? Vậy thì cô cứ giữ cho bản thân mình đi, phiền phức!" Anh lạnh giọng lên tiếng, rồi xoay người muốn rời khỏi căn phòng này.
" Thiên Kỳ, đừng đi có được không?" Đông Phương Ngọc Châu biết đã đến lúc, cô ta vội vàng chạy đến ôm lấy anh từ phía sau nói, bộ dáng tỏ ra vô cùng ủy khuất.
" Mau buông ra!" Nhưng Hoàng Phủ Thiên Kỳ đối với cô ta không có lấy một chút thương cảm, anh mạnh mẽ gỡ tay của cô ta ra.
" Tại sao anh lại đối xử với em như vậy chứ? Em rõ ràng mới là vị hôn thê của anh, còn Từ Thiên Phương cô ta tính là thứ gì?" Cô ta lúc này phẫn nộ, hai tay siết chặt uất ức gào lên.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ khẽ nhắm mắt thở dài, anh đã quá mệt mỏi với cô ta rồi, thật sự ngay từ đầu anh nên kiên quyết phản đối hôn sự này thì tốt hơn.
" Đơn giản là tôi yêu cô ấy, không phải cô! Đông Phương Ngọc Châu, cô cứ cố gắng như vậy để làm gì chứ? Cho dù mọi người có ép buộc tôi kết hôn với cô, thì tôi cũng sẽ không bao giờ yêu cô đâu!" Anh điềm tĩnh quay sang nhìn cô ta nói, từng lời từng chữ như muốn nghiền nát sự tự tôn cuối cùng của cô ta.
Đông Phương Ngọc Châu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-dong-bao-nuoi-voi-quy-co-lam-tien/657031/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.