Đường Hướng Noãn đứng ở cửa cục Dân chính, ánh mặt trời gay gắt khiến toàn thân cô nóng rát.
May là cô có bật ô che nắng, lại đội một chiếc mũ rộng vành thật to, không thì chắc cô sẽ phơi nắng thành dân châu Phi chạy nạn mất.
Cô không kiên nhẫn nhìn đồng hồ đeo tay. Đã qua thời gian hẹn được mười phút, nhưng Phương Thần vẫn chưa đến.
Đường Hướng Noãn hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy cơn bực bội trong mình đang dâng cao.
Cô ghét nhất việc phải chờ đợi, một phút một giây thôi cũng khiến cô khó chịu rồi.
Theo cô, một người đến cả thời gian cơ bản nhất cũng không tuân thủ được thì có tư cách gì làm lãng phí không khí của Trái Đất này.
Đường Hướng Noãn đeo một chiếc kính râm khá to, vả lại còn thường xuyên quan sát bốn phía xung quanh xem có ai đang theo dõi cô không.
Qua chừng năm phút sau, cô vẫn không thấy bóng dáng Phương Thần đâu.
Đổi lại là trước kia, chắc chắn cô đã lập tức bỏ đi không nói câu nào. Bất kể là lý do khỉ gió gì, đi muộn chính là đi muộn.
Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay là ngày cô và Phương Thần hẹn đi đăng ký kết hôn, cô đã bớt chút thời gian rảnh từ lịch trình dày đặc của mình, nếu hôm nay không đăng ký được thì không biết phải chờ tới bao giờ.
Đường Hướng Noãn lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Phương Thần, nhưng đúng lúc này, cô lại nhận được một tin nhắn Wechat.
Là trợ lý Vân Đóa gửi tới cho cô.
Cô vốn không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-dong-hao-mon-boss-nam-than-qua-kho-choi/1860808/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.