Sáng sớm hôm sau.
Nam Cung Nghiêu nhìn trứng chiên cháy đen thui, cháo trắng khét nghẹt, món xào nhạt nhẽo, hỏi một câu: “Uất Noãn Tâm, cô đang cố ý phải không?”
“Xin lỗi! Tôi không biết nấu món Trung.” Uất Noãn Tâm thành thật trả lời, mặc dù đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cố hết sức phớt lờ anh, nhưng giọng điệu vẫn có chút oán giận.
“Nghiêu à, người ta là thiên kim tiểu thư thị trưởng, thân phận cao quý, làm sao biết phục vụ người khác chứ!” Amanda nũng nịu chế nhạo cô, nhìn thấy Uất Noãn Tâm bị trách mắng, trong lòng cô ta vô cùng sung sướng, cứ như cô ta mới chính là nữ chủ nhân trong cái nhà này, không chờ được liền bày bộ mặt đạo đức giả ra: “Anh muốn ăn gì, em nấu cho anh ăn!”
Nhưng trong mắt của Nam Cung Nghiêu chỉ có Uất Noãn Tâm cái kẻ đang cuối đầu, nhưng một chút ăn năng cũng không hề có, thái độ lại còn bướng bỉnh. “Còn đứng đó làm gì? Nấu lại ngay!”
Tôi coi thường anh! Tôi coi thường anh! Tôi coi thường anh! Trong lòng của Uất Noãn Tâm không ngừng lặp đi lặp lại, trở vào nhà bếp bắt đầu nấu lại toàn bộ, nhưng cho dù cô làm lại bao nhiêu lần, cũng không cách nào làm cho Nam Cung Nghiêu hài lòng. Sau một giờ, giọng nói lạnh lùng ra lệnh vô số lần làm cho tai của cô đau nhức.
“Đem xuống dưới! Nấu lại ngay!”
“Đem xuống dưới! Nấu lại ngay!”
“Đem xuống dưới! Nấu lại ngay!”
………
Cuối cùng, ngay cả Amanda cũng mất kiên nhẫn, mở miệng nịnh bợ: “Nghiêu à, đừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-dong-hon-nhan-100-ngay/747821/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.