Các ngón tay vươn ra rất lâu……
Sắp lấy được rồi…….
Lấy được rồi!!!
Nhưng tại sao lại ở trong tay của Nam Cung Nghiêu chứ?!!
Một ngón tay của anh móc lấy áo nhỏ của cô, đắc ý nhìn cô.
Uất Noãn Tâm tức giận, thét lên. “Nam Cung Nghiêu, anh như vậy là muốn giở trò gì đây?” Anh nhàm chán đến mức độ nào đây? Chọc cô vui lắm sao?
“Muốn lấy sao? Tự qua đây lấy về!”
“Tôi không mặc quần áo!” A! Khốn khiếp!
“Tôi biết rõ!” Hai mắt của Nam Cung Nghiêu híp lại, khóe môi nhếch lên.
Mục đích chính của anh là khiến cho cô đi qua đây!
Biết rõ anh còn……
Uất Noãn Tâm coi như đã hiểu được ý đồ của anh, anh cố ý chỉnh cô đây mà! Vừa nãy không nên nghiêm túc với anh. Quay đầu đi, mũi xì khói. “Anh muốn lấy thì lấy đi!” Thay vào đó lấy một cái chăn đơn, bao bọc cơ thể lại, lúc này mới đứng thẳng người ưỡn ngực, tràn đầy tinh thần hất cằm về phía anh.
Nam Cung Nghiêu gặp chiêu nào tiếp chiêu đó, nụ cười rất không nghiêm túc. “Tôi quên nhắc em, nửa tiếng sau chúng ta đi gặp khách hàng. Nếu như em muốn xuất hiện trong hình tượng này, tôi cũng không để ý đâu!”
“Anh…..” Khốn khiếp thối tha, làm gì trùng hợp đến vậy chứ? Rõ ràng cố ý chơi cô mà!
Cô cũng không phải chỉ có một cái áo nhỏ đó, tại sao phải lấy lại từ trên tay anh chứ?
Giữ chặt lấy chăn, quay người từ từ đi đến tủ quần áo.
Nhưng cái chăn quá dài, hai chân bị mắc kẹt. Vừa bước một bước,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-dong-hon-nhan-100-ngay/748077/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.