Lời này thật kì lạ, Lệ Đình Phong nhíu mi, giọng điệu không nặng không nhẹ: “Đừng cho là anh không biết trong lòng em đang nghĩ cái gì, có điều em cũng cần lo lắng, anh để anh ta đi theo em không phải để canh chừng em, năng lực làm việc của anh ta rất tốt, những việc khó khăn có thể giao toàn bộ cho anh ta, anh ta sẽ sắp xếp tốt mọi thứ.”
Sáng sớm hôm sau, hai người cùng nhau rời giường rửa mặt ăn cơm.
Bữa sang của Lê Đình Phong rất đa dạng phức tạp, còn món ăn của Thẩm An Nhiên chỉ có cháo, người có bệnh dạ dày ăn uống phải đơn giảm thanh đạm.
Lệ Đình Phong ăn không nhiều lắm, vừa ăn còn muốn uống cà phê vừa xem báo chí: “Đợi lát nữa anh.
đưa em đi làm
Thẩm An Nhiên: “Em hôm nay trực tiếp đi đến nhà họ Tần.”
Lệ Đình Phong buồng tờ bảo xuống: “Anh tiện đường đưa em đi”
Thẩm An Nhiên bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, anh đưa cô đi? Còn tiện đường?
Nhà họ Tần và tập đoàn Đại Phong một chỗ ở phía bắc một chỗ ở phía Nam, tiện đường chỗ nào, cực kỳ xa, vòng qua vòng lại hết nửa thành phố?
Thẩm An Nhiên biết điều không đi quấy rầy hứng thú của anh, chỉ là hỏi nhiều một câu: “Sao lại là anh lái xe, tài xế của anh đâu?”
“Nghỉ phép”
Cho dù là tài xế nghỉ ngơi, cũng không tới phiên anh lái xe? Hơn nữa cô nhớ rõ Lệ Đình Phong không thích tự mình lái xe, anh cho rằng lái xe chính là lãng phí thời gian, so
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-dong-hon-nhan-cua-tong-tai-cao-lanh/2499943/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.