Về muộn giống như ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên từ sau khi cô bị mất trí nhớ.
Anh biết Thẩm An Nhiên sợ cô đơn lạnh lẽo, vậy nên luôn về nhà từ sớm bồi bạn với cô, anh cũng sắp quên mất Thẩm An Nhiên sợ tối rồi.
Lệ Đình Phong nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tầm nhìn di chuyển đến bên giường, thấy Thẩm An Nhiên đang nằm nghiêng ở trên giường chỉ để lại cho anh một cái bóng lưng, ánh sáng ấm áp rọi trên người cô khiến cả người cô trông vô cùng cô đơn bất an.
Anh đi vào, thấy cơ thể của Thẩm An Nhiên rõ ràng khẽ động, cô vẫn chưa ngủ.
Lệ Đình Phong không biết nên nói gì, trăm ngàn lời muốn nói cũng chỉ còn sót lại sự im lặng và áy náy đè nén ở trong lòng.
Anh đi thẳng đến bên giường, sau đó đầu gối khuyu một cái quỳ xuống, trong căn phòng rất yên tĩnh nên hành động nhẹ khẽ này của anh có vẻ vô cùng lớn tiếng.
Lệ Đình Phong cứ yên lặng quỳ ở đó, bản thân anh cũng không biết đã quỳ bao lâu, máu ở phần đùi vì không thể chảy ra mà càng ngày càng khó chịu hơn.
Thẩm An Nhiên mở mắt, mím chặt môi, một lúc lâu sau cô mới quay người lại, sau khi nhìn thấy vết thương trên mặt của Lệ Đình Phong ánh mắt đang khép hờ của cô lập tức trợn trừng.
Cô vô thức mở miệng, nhưng nghĩ đến gì đó cô lại mím môi lại.
Sắc mặt của Lệ Đình Phong khẽ thay đổi, sau khi nhìn thấy vết máu ứ đọng ở trên cổ Thẩm An
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-dong-hon-nhan-cua-tong-tai-cao-lanh/2500131/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.