Một cơn tức vô hình bỗng trào dâng.
Không hiểu sao, đối diện với những chuyện lớn long trời lở đất gì anh cũng có thể bình tĩnh đối phó, nhưng mỗi lần có liên quan đến Lâm Thâm Thâm, Cẩm Dương cảm thấy sức khống chế của mình gần như tuột xuống số âm.
Giống như hiện tại, anh nghĩ cũng không thèm nghĩ đã nghoảnh mặt, trợn mắt trừng Lâm Thâm Thâm, bật thốt lên một câu: “Phụ nữ bọn em đều không chịu trách nhiệm như thế à!”
Sắc mặt Cẩm Dương cực ỳ dọa người.
Lâm Thâm Thâm không hiểu sao tự dưng anh tức giận, cũng bất ngờ đến ngây người.
Tình trạng này rất quen thuộc, Cẩm Dương thường xuyên bỗng dưng nổi giận không có lý do, sau đó bắt đầu châm chọc cô đủ kiểu.
Đến tận bây giờ Lâm Thâm Thâm vẫn không rõ nguyên nhân, lúc ban đầu không muốn hỏi là vì cô cảm thấy mình và Cẩm Dương vẫn chưa quen thuộc đến mức đó.
Nhưng nghĩ cẩn thận lại, cô nghe thấy điều kỳ lạ từ câu nói của anh.
Anh nói phụ nữ đều không chịu trách nhiệm... Chẳng lẽ, từng có phụ nữ tổn thương anh sao? Không chịu trách nhiệm... Có thể bị anh mắng không chịu trách nhiệm, e rằng chỉ có thể là một mình mẹ ruột Bác Duệ...lẽ nào giống cô đoán, mẹ Bác Duệ sinh Bác Duệ xong bèn bỏ chồng rời đi?
Nhưng vì vậy mà tính tình anh kỳ quái, cô có thể hiểu, tuy nhiên cô cũng không thể cứ để anh trụt bực lên đầu mình thế này được.
Nghĩ vậy, Lâm Thâm Thâm nhíu mày, không nhịn được cãi lại: “Cẩm Dương, không phải phụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-dong-tinh-nhan-cua-nguoi-thua-ke-yeu-mai-khong-tha/44741/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.