Người nọ bị đánh lập tức khuỵu xuống, ôm chân hét toáng lên.
Mấy người trong phòng không ngờ cảnh sát dám đánh người của bọn họ, một người trong đó lập tức lấy điện thoại ra, vừa chỉ cảnh sát mắng: “Các người được lắm, không muốn lăn lộn trong cái nghành này nữa chứ gì, đợi đấy cho tôi, tôi lập tức gọi cho——”, vừa lấy di động ra, một bộ định gọi đi.
Nhưng điện thoại còn chưa móc lra, vị cảnh sát lớn tuổi vừa nãy đã ra lệnh: “Tịch thu tất cả các thiết bị liên lạc của đám người này lại!”
Lệnh vừa ra, mấy cảnh sát còn lại lập tức bo vây đám người trong phòng, lục soát từng người một, thu hết tất cả các thiết bị liên lạc, riêng một người còn bị soát ra thuốc phiện.
“Được lắm, mới tý tuổi đầu, học còn chưa xong đã dám chơi thuốc phiện!” Vị cảnh sát lớn tuổi chĩa gậy vào người tàng trữ thuốc phiện, vừa thét mắng, vừa xoay người nhỏ giọng nói với Lâm Thâm Thâm: “Tiểu thư, cô đừng sợ, bây giờ chúng tôi cần lấy lời khai.”
Vị cảnh sát kia vừa dứt lời, một cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh lập tức cầm bút ghi tới.
Lâm Thâm Thâm thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, cô miễn cưỡng ngồi ngay ngắn lên, kéo áo cố che hết da thịt, im lặng bình ổn lại cảm xúc một lát mới chậm rãi kể hết tình hình từ đầu đến cuối mọi việc cho vị cảnh sát kia, chỉ lược mỗi đoạn Lâm Viễn Ái bỏ cô lại cho mấy người đàn ông này.
Đám người kia bị cảnh sát ép
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-dong-tinh-nhan-cua-nguoi-thua-ke-yeu-mai-khong-tha/44751/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.