Cẩm Dương bị Bác Duệ làm mất hết cả kiên nhẫn, anh chuyển qua nói bằng giọng điệu nghiêm khắc nói: "Bác Duệ, con đã xong chưa?"
Người lớn chỉ biết đe dọa trẻ con mà thôi, hừ... Bác Duệ vừa gạt bong bóng dính trên đầu xuống, vừa trợn mắt nhìn Cẩm Dương, miệng thở phì phò, tức giận nói: "Cha, con và cha chỉ mới quen biết nhau có năm năm mà thôi! Con và cha còn chưa thân với nhau đến mức đấy đâu!"
Cẩm Dương thấy con trai mình kháng nghị với mình, anh dần bình tĩnh lại, khoanh hai tay trước ngực, nhìn Bác Duệ, chỉ vào phần mông mà Bác Duệ còn chưa chạm tới nói: "Con chưa rửa mông kìa."
Bác Duệ "Hừ " một tiếng, vẫn đưa tay ra, ngoan ngoãn chà xát cái mông của mình.
Cẩm Dương chờ Bác Duệ rửa sạch bong bóng dính trên mông, mới chậm rãi mở miệng nói: "Là chuyện liên quan tới chị Thâm Thâm của con, con xác định không làm?"
Bác Duệ chợt trở nên căng thẳng, cũng dừng hành động tắm lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn Cẩm Dương, cái miệng nhỏ phấn nộn hơi mấp máy, nói: "Cha, con làm."
Dừng lại, Bác Duệ không thể chờ được nữa, tiếp tục truy hỏi: "Ba, là chuyện gì vậy ạ?"
Cẩm Dương thấy vẻ háo hứng của con trai mình, anh đột nhiên hoài nghi không biết liệu bước tiếp theo của mình có đúng đắn hay không.
Tuy nhiên, hoài nghi thì hoài nghi, Cẩm Dương vẫn ung dung nói: "Ngày hôm đó con bị bệnh, chị Thâm Thâm đã mất công đưa con đi bệnh viện, còn cùng vào tiêm với con, là lịch sự tối thiểu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-dong-tinh-nhan-cua-nguoi-thua-ke-yeu-mai-khong-tha/44821/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.