"Mình cũng rất nhớ cậu đấy, Lam Lam!" Trần Mạt cũng tự nhiên vươn tay ôm lấy Yên Lam.
"Được rồi, hai người bọn em đừng cứ đứng đây mà ôm ôm ấp ấp nữa!" Cận Thế Phong nói xong liền đưa tay kéo Yên Lam ôm vào trong ngực, anh không cho phép bất kỳ kẻ nào ôm cô, kể cả là phụ nữ cũng không được.
"Trời ơi, không phải anh ghen đó chứ Cận Thế Phong?" Trần Mạt ở bên cạnh chọc tức.
"Đúng vậy đấy! Tôi ghen tị, không muốn để cô ôm Lam Lam. Thế nào, cô làm gì được sao?"
Cận Thế Phong cũng cười nói, gần đây tâm tình anh khá tốt, cũng hùa theo Trần Mạt vui đùa.
"Cái gì thế này? Cận Thế Phong mà cũng biết đùa ư? Ông trời ơi, hôm nay ông mọc ở đằng Tây à?" Trần Mạt kinh ngạc mở to mắt nhìn Cận Thế Phong.
Anh không nói gì, chỉ cười cười rồi quay lại thâm tình nhìn Yên Lam.
"À, Mạt Mạt, mình có chuyện muốn nói với cậu." Yên Lam nói xong liền kéo Trần Mạt đi lên trước.
"Chuyện gì thế? Có phải chuyện tốt không?" Trần Mạt tò mò.
"Ừ!" Yên Lam tủm tỉm cười, gật gật đầu, "Thế Phong cầu hôn mình rồi!"
"Thật sao? Bao giờ vậy?" Trần Mạt cũng cảm thấy vui mừng thay cho cô bạn thân.
"Chính là cái hôm cậu đáp máy bay đi Pháp đó!" Yên Lam đem toàn bộ sự tình kể lại cho Trần Mạt nghe.
"Cận Thế Phong thật là đáng ghét! Lúc nào cầu không cầu, lại chọn ngay lúc mình đi hưởng tuần trăng mật! Làm mình bỏ lỡ mất cảnh hay để xem. Lam Lam, anh ta tỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-dong-tinh-nhan/183758/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.