Thấy sát thủ Bạch không hành động, Tần Hợp Hoan có chút xấu hổ, ra vẻ cường thế nói: "Làm sao, cô tính để tôi chủ động sao?" Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Tần Hợp Hoan cầu hoan người khác, nhưng không nghĩ tới đối phương lại bị động như vậy.
Sát thủ Bạch bắt đầu nói lắp: "Không phải, tôi...tôi không biết nên làm thế nào, tôi chưa từng phát sinh quan hệ. Nếu không, cô dạy tôi đi." Ánh mắt nàng nhìn chăm chú Tần Hợp Hoan không biết nên xuống tay từ đâu.
Tần Hợp Hoan nhìn tiểu tặc trước mắt, nói: "Thật hợp, tôi cũng là lần đầu, nếu cô không ngại tôi....." Cảm giác được Tần Hợp Hoan sẽ nói lời không hiểu phong tình, sát thủ Bạch cuống quít ngăn lại, "Người mù, cô có thể dừng, tôi sẽ cố gắng làm cô thoải mái, ít nhất, hiện tại tôi không muốn nghe cô nói những từ về thi thể hay xác chết."
Nghe được những lời này của sát thủ Bạch, Tần Hợp Hoan leo xuống, cả người dựa vào đầu giường, tựa như mặc người bày bố. Hiện tại cô yêu diễm thanh thuần, loại yêu diêm này ai nhìn cũng run. Đầu ngực cách váy ngủ tham lam nhô đầu ra, cô như cảm thấy bộ dáng lúc này của mình còn chưa đủ, hơi nâng váy lên, để sát thủ Bạch có thể thấy được qυầи ɭóŧ dưới váy.
"Giúp tôi cởi ra." Tần Hợp Hoan tiếp tục câu dẫn, cô phát hiện so với để sát thủ Bạch tùy ý đùa giỡn thì tự mình chỉ đạo càng nhanh hơn, mặc kệ thế nào, cô hy vọng sát thủ Bạch có thể động thủ nhanh chút,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-hoan-ban-duyen-phi-dieu-ban-duyen-quan/1952118/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.