Một tháng sau, ánh đèn từ rạp hát lớn bên eo biển chiếu sáng khắp nơi.
Trời đã chuyển đông, sắc vàng mùa thu bị thay thế bởi những cơn gió lạnh. Buổi sáng vẫn còn vài bông tuyết li ti, nhưng thời tiết khắc nghiệt không ngăn cản được sự nhiệt tình của mọi người đối với buổi liên hoan phim.
Thảm đỏ tráng lệ và ánh đèn chớp liên tục mạ lên một tầng ánh sáng khác thường trong hội trưởng trao giải. Khi Lục Tu Mộc xuống xe phải nheo mắt lại, cậu có một thời gian không xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, lúc này tìm lại được một chút cảm giác ngượng ngùng khi mới vào giới, tự dưng thấy hơi căng thẳng.
Khâu Hành Phong nhận ra sự khác thường của cậu, bàn tay rộng lớn nắm chặt lấy xương cổ tay của cậu, xoa nhẹ.
Chạm vậy rồi thôi.
Lục Tu Mộc ngẩn người, bất giác sờ vào cổ tay, nơi ấy vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Alpha. Cậu thấy tâm trạng của mình được động tác ấy của hắn an ủi rồi, đồng thời cũng thấy đáy lòng mình được vuốt ve.
Lục Tu Mộc thành danh dưới ống kính và ánh đèn, dù lâu rồi không tiết xúc nhưng vẫn tin vào sự thật ấy, bây giờ cậu cũng chỉ bối rối một chút thôi.
Mà sự quan tâm của Khâu Hành Phong vừa vặn bù đắp vào “một chút” ấy.
Lục Tu Mộc cảm thấy bọn họ ngày càng hòa hợp, có lẽ thật sự như Khâu Hành Phong từng nói, ràng buộc giữa bọn họ không nằm ở độ xứng đôi, mà là sự thấu hiểu vượt qua ngôn từ.
Cho đến khi Sở Mạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-tac-thanh-doi/1688848/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.